_ Em…
Anh dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, dịu dàng mở miệng.
_ Làm sao vậy?
_ Cửa… khóa rồi!
Cô xoay đầu qua nơi khác, giọng nói không cách nào khống chế được nghẹn ngào. Biết cô cảm thấy xấu hổ, anh đem cô kéo vào trong lòng, đáy lòng dâng lên cảm giác thương xót.
_ Sao không gõ cửa?
Cô không có trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Thở dài, anh ôm cô vào phòng rồi lấy khăn giấy đưa cho cô. Cô cầm lấy, ngồi xếp bằng trên giường, lau nước mắt. Anh vẫn đợi cho cô bình tĩnh trở lại, mới mở miệng.
_ Em có muốn nói gì với anh không?
Cô trầm mặc, vẫn là cúi đầu.
_ Lúc nãy ai ở bên ngoài?
Anh trực tiếp làm rõ hỏi. Cô xiết chặt khăn giấy trong tay, một lúc sau mới khàn khàn trả lời.
_ Đi nhầm phòng.
Cô đang nói dối, anh biết rõ nhưng cũng không hỏi nhiều, nở nụ cười chuyển đề tài khác. Anh sẽ đem những hình ảnh của ba người kia cho Lộ Khắc bảo anh điều tra.
Ngồi trên ghế quý phi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, Âu Dương Ninh Ninh dựa đầu vào cửa nhìn khách sạn bên dưới, sòng bạc, bồn phun nước hoa lệ. Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế, cô phảng phất có thể nghe tiếng xúc xắc đổ trên bàn, ngửi được mùi rượu tràn ngập trong không khí. Cô không biết vì sao tự nhiên lại khóc. Nhưng khi đứng trước cửa phòng bị khóa cô lại cảm thấy tất cả đều không đúng. Cô muốn cuộc sống yên ổn, cho nên mới chạy thật xa tới Đài Loan. Cho tới nay cuộc sống cô vẫn rất khá, tự cấp tự túc, độc lập. Cô tưởng đã không còn nghĩ đến cuộc sống chạy ngược chạy xuôi của hai người cha mẹ bất lương kia. Cho nên khi đến sòng bạc này cô sợ lại phải thay bọn họ kiếm tiền. Nhưng là…… Bọn họ tuy bất lương nhưng cũng rất yêu cô. Cô luôn luôn hiểu được…… Cô hung dữ với bọn họ như vậy, bọn họ khi tiến thang vẫn mang vẻ lo lắng cho cô. Ninh Ninh cắn môi dưới, khổ sở đem mặt chôn trên hai đầu gối. Mặc kệ lí do là sao. Bọn họ vẫn là người nuôi cô thành người, cô thật không nên hung dữ với bọn họ như vậy…
Đồng hồ trên tường vang lên, cô ngẩng đầu. Đã hai giờ chiều. Nhếch môi, cô lại nhìn đường cái ngoài cửa sổ một cái, mới đứng dậy, thay quần áo, vào thang máy xuống lầu. Cửa thang máy ở lầu một mở ra, tiếng các loại trò chơi ăn tiền vang lên. Cô không biết bọn họ ở đâu nhưng đây không phải là vấn đề. Ở thành phố này nhất định sẽ gặp lại. Đi qua chỗ các người khách đang cãi lộn, cô đến bàn chơi 21 điểm xem một vòng, quả nhiên dễ dàng thấy người quen.
_ Lucky? Con là Lucky đúng không? Đã lâu không gặp.
Người gọi cô lại là một ông tóc xám trắng đang chơi 21 điểm. Cô nhếch khóe miệng.
_ Chú Lý Lạp, con đang tìm Văn Sâm cùng Nana, chú thấy họ không?
_ Có, họ ở ngay sau con kìa!
Lý Lạp cười nói. Cô xoay người, thấy mẹ đã đứng trước mặt cô.
_ Chào con!
Lí Na e dè mở miệng. Ninh Ninh nhìn người phụ nữ xinh đẹp làm nao lòng người, giờ phút này lại có vẻ có chút nao núng của người mẹ, hốc mắt bất giác có chút ẩm ướt nóng, cổ họng nghèn nghẹn hỏi.
_ Văn Sâm đâu?
_ Còn ngủ, ông ấy hôm qua đánh cả đêm.
Nana gặp con gái dường như rất vui, trên mặt lộ ra nhẹ nhàng thở ra tươi cười.
_ Con đói bụng không? Chúng ta đi ăn!
Cô ăn rồi nhưng vẫn gật đầu. Nana thấy cô gật đầu, khuôn mặt sáng bừng lên, dắt con gái đi về phía trước, khen ngợi hết lời.
_ Mẹ cho con biết, đầu bếp ở đây tay nghề tuyệt hảo. Nhất là bánh ngọt buổi chiều, đúng là cực phẩm. Mẹ đi nhiều nơi trên thế giới như vậy, những đầu bếp có thể cùng đầu bếp ở đây so tài chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Con nhất định phải thử.
Khách sạn này rất lớn, so với ở Los Angeles sang trọng hơn nhiều với lối kiến trúc hình trụ. Tòa nhà giữa cao sáu tầng. Lầu một, hai ba đều là sòng bài. Lầu bốn là phòng gym cùng hồ bơi. Tầng năm là khu vực shopping. Tầng sáu chính là nhà ăn cùng sân thượng. Xung quanh kiến trúc hình tròn là phòng ở. Ngoại trừ tầng cao nhất của Hawke, mỗi tầng đều có hành lang nhìn xuống đều có thể nhìn hết sáu tầng. Ánh mặt trời từ mái vòm rơi xuống, Ninh ngồi dưới cây dù màu trắng, có chút không yên lòng nghe Nana kể cuộc sống của bọn họ.
_ Con nghĩ mọi người còn ở Đại Tây Dương.
Nhìn bọt khí trong ly chậm rãi nổi lên, cô hỏi.
_ Chú Poss của con vào bệnh viện, cho nên chúng ta đến đây.
Gặp con gái không nói chuyện, Nana cũng im lặng. Qua sau một lúc lâu, cô cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi.
_ Con có biết mình đang quen với ai không?
Mike đến buổi sáng mới nói cho bà biết đã gặp Lucky. Hơn nữa cô còn đi cùng với một người đàn ông lên tầng cao nhất. Nhiều năm lăn lộn ở đây như vậy, bà đương nhiên tầng cao nhất của Star không thường mở ra. Cho nên mới lo lắng kéo chồng lên, sợ con gái bị ngườ ta bắt cóc. Ai ngờ Ninh Ninh lại có thể dễ dàng đi xuống. Bà biết con gái bà rất thông minh nhưng vẫn không tránh khỏi vì cô mà lo lắng.
_ Biết.
Ninh Ninh xoay cái ly, thản nhiên trả lời.
_ Vậy con… người đó…
Nana lo lắng nhìn con gái.
_ Người đàn ông có không tốt lắm. Người ta nói anh cùng những người mẫu hay ăn chơi trác táng, làm nhiều chuyện xấu.
_ Mẹ đến bây giờ mới lo lắng có muộn quá không?
Ninh Ninh nhịn không hỏi đố một câu, có thể thấy được Nana co rúm lại Một chút hối hận dâng lên trong lòng, Ninh Ninh liền mở miệng giải thích.
_ Xin lỗi, con không cố ý.
_ Không, người nên giải thích là mẹ!
Nana nhìn những ngón tay mình đan lấy nhau, chậm rãi nói.
_ Chúng ta là những cha mẹ không tốt.
Ninh Ninh im lặng nhìn bà, một lúc lâu mới mở miệng.
_ Hai người vẫn còn rất trẻ.
_ Không, đó không phải lí do. Chúng ta định tìm một nơi yên ổn trước rồi mới báo cho con.
_ Chuyện đó thật không có khả năng.
Muốn hai người đó ở yên nửa năm thì thà bảo họ chết còn hơn. Họ như là chim của trời tự do đi nhảy, tiệc tùng như là số mệnh của họ. Ninh Ninh nhìn bà, nhếch môi.
_ Dù sao con cũng lớn rồi!
_ Đúng rồi!
Nana cầm lấy tay con gái thở dài.
_ Như chớp mắt một cái con liền lớn lên.
_ Làm ơn đừng đóng phim buồn.
Ninh Ninh không được tự nhiên rút tay về, cầm lấy ly nước trên bàn đồ, uống một ngụm. Nana cười cười, rồi mới nghiêm mặt nói.
_ Lucky, con đối với tên kia là thật sao?
Nhớ tới Hawke, Ninh Ninh không tự giác nôn nóng lên, cô mở miệng muốn phủ nhận, lại nói không ra lời. Suy nghĩ cả trăm lần cũng không tìm được lí do. Cô không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói.
_ Con không biết.
_ Con sao lại ở cùng tên kia?
Khó thấy con gái để ý đến một người đàn ông, Nana liền tò mò. Nhìn vẻ mặt tò mò của Nana, Ninh Ninh biết nếu cô không nói, Nana nhất định sẽ hỏi cho đến chết. Cho nên cô kể về chuyện của Bạch Vân cùng Khấu Ca sau đó mới biết anh.
_ Anh ấy rất đẹp trai cũng giàu có cho nên con muốn hẹn hò thử.
_ Nghe con nói thì tên này cũng không tệ lắm. Vậy con còn lo cái gì?
_ Con không có lo.
_ Vậy thì do cái gì?
Nana nhíu mày chỉ ống hút bị cắn nát trong ly của cô. Ninh Ninh ngậm miệng nhìn ống hút, nhếch môi. Cả nửa ngày sau mới thành thật mở miệng.
_ Anh ấy trước ki từng gặp tai nạn giao thông. Từ đ1o về sau luôn thường gặp ác mộng. Con hỏi anh ấy, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Anh cùng cha thoạt nhìn có vẻ rất ổn. Trên thực tế đã có khúc mắc nhưng mà dường như đều chôn sâu dưới đáy lòng. Sau đó đem hết thảy trở thành cái mặt nạ giả tạo.
Cô càng nói càng kích động khiến mọi người phải quay lại chú ý.
_ Lucky!
Nana cầm tay cô, ra tiếng ngăn cô lại. Ninh Ninh im miệng, nhìn Nana, sắc mặt có chút tái nhợt.
_ Oh my God!
Chưa từng thấy con gái yêu vì ai mà kích động như vậy, Nana mỉm cười nhìn cô.
_ Con yêu anh ấy, đúng không?
Ninh Ninh cả người chấn động, mở miệng muốn phủ nhận, làn môi run rẩy một chữ cũng không thể nói ra. Cô yêu anh? Cô thương anh? Cô yêu Hawke sao?
_ Nhìn ánh mắt đồng tình của Nana, trong nháy mắt, cô bối rối vội vàng đứng dậy lại đụng phải bức tường thịt người. Là Lộ Khắc.
_ Lucky!
Nana giật mình gọi tên cô.
_ Chào, cô khỏe không?
Lộ Khắc vững vàng đỡ lấy Ninh Ninh.
_ Tôi không sao.
Màu máu trên mặt Ninh Ninh mất hết, có chút choáng váng nhìn anh. Trong đầu vẫn toàn hỗn loạn một đoàn.
_ Người này là?
Vừa nhìn thấy Nana, Lộ Khắc lập tức nhận ra cô bà chính là người phụ nữ trong camera.
_ Mẹ của tôi.
Ninh Ninh vội vàng thay hai người giới thiệu, muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người bọn họ.
_ Cần tôi đưa cô lên không?
Thấy cô gần như sắp xỉu, Lộ Khắc tốt bụng đề nghị. Ninh Ninh hít sâu một hơi, cố đứng vững nói.
_ Tôi không cần!
_ Lucky, con đừng nghĩ mình tốt.
Nana lo lắng đỡ lấy cô.
_ Đừng gọi tôi bằng tên kia!
Cô ghét cái tên kia. Ninh Ninh trắng cả mặt cãi lại.
_ Tôi rất tốt!
Cô cảm thấy không khó càng ngột ngạt. Trong đầu ong ong toàn chữ “Cô yêu Hawke” Cô yêu anh? Cô yêu Hawke? Làm sao có thể? Đùa đúng không? Đây nhất định là chuyện đùa… Suy nghĩ vừa hiện lên, trước mặt cô một mảng tối đen xuất hiện. Cô nhanh chóng ngã xuống.
_ Lucky!
Nana lại lần hét lên. Lộ Khắc đúng lúc đỡ được Ninh Ninh, dễ dàng ôm lấy người đưa, chạy nhanh vào thang máy.
.K e n h t r u y e n . p r o.
_ Cô ấy đâu?
_ Nghỉ ngơi ở trong phòng.
Hawke không nói đến câu thứ hai, vội vàng đi vào phòng ngủ. Mới đẩy cửa ra, anh liền thấy Ninh Ninh nằm trên giường lớn. Dáng vẻ cô rất nhỏ dường như bị cái giường lớn kia nuốt trọn. Anh đến bên giường ngồi xuống, đưa tay hướng về phía cô. Cho đến khi chạm vào người cô, cảm nhận độ ấm của cô, anh mới có thể xua tan hết lo lắng. Cô thoạt nhìn đã tốt hơn, hô hấp đều đặn, chỉ như là đang ngủ. Chính mắt nhìn thấy cô, anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nghe được tiếng bước chân phía sau, anh mở miệng hỏi.
_ Sao lại thế này? Cô ấy vì sao mà ngất xỉu?
_ Thiếu máu.
Lộ Khắc đứng bên giường, nói lại lời bác sĩ.
_ Bác sĩ nói cô bị thiếu máu. Nana còn nói cô nhiều năm không ăn ngủ bình thường nên dễ ngất xỉu.
_ Nana?
_ Lí Na, mẹ của cô. Chính là người phụ nữ trong camera.
Lộ Khắc giải thích.
_ Anh làm sao biết được?
Anh biết Lộ Khắc thần thông quản đại nhưng chỉ mới nửa ngày sao có thể tìm được người nhanh như thế.
_ Cô ấy nói!
Cô ấy nói? Cô gái này dám giấu anh mà lại đi kể cho Lộ Khắc biết. Anh quay đầu nhìn Lộ Khắc, thình lình nhớ tới cô thích mãnh nam. Anh còn nghĩ là nói giỡn nhưng Lộ Khắc chính là cái loại người cơ bắp đầy mình. Một cảm giác ghen tuông cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Anh thật sự không thể phủ nhận Lộ Khắc là người có thân hình cao lớn rất dễ cho người khác cảm giác an toàn.
_ Anh sao thế?
Thấy vẻ mặt giám đốc có phần khó coi, Lộ Khắc nhíu mày. Đáng chết! Lộ Khắc đã cao to lại còn biết quan tâm người khác. Càng nhìn càng cảm thấy người này thực chướng mắt. Hawke quay đầu lại, nhìn cô gái mê man trên giường tiếp tục hỏi.
_ Hai người còn lại là ai?
_ Cha cô cùng chú. Ba người đó vừa ở đây. Tôi có nói chuyện với họ một chút. Giờ họ đã về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Hawke tắt nguồn, không thèm mở miệng ném thẳng vào thùng rác.
(Di Di: Minh à, ảnh đang ném 1202, I4 hay HTC )
(Minh: hỏi Hawke để biết thêm chi tiết = =! Em lộn xộn quá Di Di à)
Lộ khắc âm thầm thở dài. Quả nhiên điện thoại của anh một giây sau liền reo lên. Anh bắt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng thay giám đốc giải quyết công việc. Nói thực ra, anh mấy ngày nay cái ý nghĩ anh sẽ bị lao lực mà chết sớm liên tục nhảy ra trong đầu.
_ Cô ấy không muốn sinh đứa nhỏ. Đó là sợi dây trói buộc cô ấy.
_ Cô ấy là một loại côn trùng độc. Hút thuốc phiện tự hủy hại mình.
_ Cô không đứa nhỏ…… Không cần đứa nhỏ…… Không cần….. Đứa nhỏ……
_ Không cần ngươi…… Cô không cần ngươi……
_ Hawke!
Anh bị đánh thức, ác mộng lại như bóng với hình. Đèn loang loáng không ngừng chuyển động. Các cô gái hèn mọn khe khẽ nói nhỏ. Mùi sát trùng tràn ngập không gian. Tiếng các y tá nói thầm.
_ Thật đáng thương…… Đứa nhỏ kia ra đời, cha cũng không tới thăm…
_ Hư…… Đừng ở chỗ này nói nhiều…… Lần trước thiếu chút nữa gặp chuyện không may các người vẫn chưa sợ sao?
_ Khó trách…… Y tá trưởng muốn chúng ta chú ý nó hơn….
_ Hawke nhìn em. Đó không phải là thật. Là mơ!
Một giọng nói mềm mại xuyên qua ảo ảnh, anh phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy cô. Thấy anh ánh mắt khôi phục tiêu cự, Ninh Ninh mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Anh hai tay duỗi ra ôm lấy cô vào lòng, gắt gao siết lấy.
_ Anh không thể tiếp tục thế này!
Mặt cô vùi trên đầu vai anh, giọng nói khàn khàn.
_ Em làm anh rất sợ.
Khi anh mở miệng nói ra mới phát hiện mình không chỉ vì chuyện cô ngất xỉu mà sợ. Còn có chuyện kia. Từ gặp cô sau khi, ác mộng vốn đã qua, đã quên lại lần nữa dâng lên. Tất cả là vì anh biết anh đã để ý đến cô. Anh sợ cô lại bỏ rơi anh. Ở tập đoàn Bart gia, anh không phải tổng giám đốc, cũng không phải giám đốc. Anh biết đối với cha anh là đứa nhỏ có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên anh mới bắt ảo tưởng người mẫu xinh đẹp trong hình kia còn sống. Bà nếu còn sống bà sẽ yêu thương anh đến mức nào. Mới có thể biết hết những suy nghĩ của bà.
_ Cô không cần đứa nhỏ…… Không cần đứa nhỏ…… Không cần…… Đứa nhỏ……
_ Cô căn bản không cần anh! Không ai muốn anh –
Nắm chặt hai tay, anh nhắm mắt lại ôm chặt cô gái trong lòng, vẫn cảm thấy một trận kinh hoảng.
_ Hawke.
Ninh Ninh bị anh ôm có chút không thở nổi, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở.
_ Em không thở được!
Anh nghe vậy thả lỏng lực đạo, vẫn ôm lấy cô, vùi đầu vào gáy cô.
_ Xin lỗi!
_ Không sao!
Ninh Ninh thấp giọng, đưa tay mát xa gáy anh, giúp anh bình tĩnh trở lại.
Trong đêm tối, ánh đèn ngoài cửa sổ vẫn lấp lánh, trong phòng yên lặng cô nghe rõ tim đập của anh. Đang ngủ bị anh làm giật mình, cô mới phát hiện anh gặp ác mộng. Nhưng lúc nãy, cô không cách nào lay anh dậy khiến cô sợ muốn chết. Nhìn anh đau khổ ở trong ác mộng giãy dụa. Trong phút chốc, cô phát hiện cô đã yêu anh. Cô không xác định là từ khi nào, giống như là không hay không biết. Suy nghĩ của cô, tầm mắt của cô luôn nhìn về hướng anh. Đường cong thân thể anh theo cánh tay, lồng ngực, thắt lưng, thậm chí là ngón tay anh, cổ họng anh, lỗ tai anh. Mỗi một chi tiết, mỗi một bộ phận đều làm cho cô say mê. Người đàn ông cực kì điển trai này lại vô cùng phức tạp làm cho cô không nhịn được là để ý từng cử chỉ của anh. Anh khinh bạc, anh thành thật, anh ngu ngốc, anh dịu dàng, anh tùy hứng, anh suy tư….. Còn có sự đau khổ của anh. Nhắm mắt lại, cô tựa vào trên vai anh, chỉ cảm thấy tim mình rất đau. Cô không nghĩ anh đau khổ như vậy cô không nghĩ anh luôn ở trong mộng giãy dụa. Vậy mà đến khi tỉnh lại vẫn như không có gì xảy ra, nở nụ cười chọc ghẹo.
_ Hawke?
_ Sao?
_ Vì sao mà có Casa Lina?
Cơ ngay gáy anh lại lần nữa cứng ngắc đứng lên rồi mới nở nụ cười.
_ Chỉ là anh và Sheila muốn tìm trò vui.
_ Phải không?
Cô ngẩng đầu, nhìn nụ cười giả dối của anh. Anh cơ hồ là có chút tức giận nhìn cô, một lời cũng không nói.
_ Tai nạn kia rốt cuộc là sao?
Anh buông cô ra, xoay người xuống giường, đi rót li nước, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
_ Anh đã nói rồi đó là ngoài ý muốn.
_ Hawke.
Cô gọi anh. Anh xoay người lại.
_ Anh đã nói mớ.
Ngoài cửa ánh đèn không chừng chớp tắt, chiếu sáng lên bầu trời đêm. Hawke nhìn chằm chằm cô gái trên giường, một lúc lâu không thể nhúc nhích. Rồi anh mới xoay người, đi ra ngoài. Ninh Ninh nhìn anh rời đi, nhìn cánh cửa bị anh đóng sầm lại. Chỉ có thể cười lớn một tiếng, che giấu tiếng khóc muốn phát ra.
Từ khi nhìn thấy anh, cô chỉ biết người đàn ông này rất phiền toái!
Cô sớm nên nghe theo sự cảnh cáo của đầu mình, tránh anh xa xa một chút, đừng để ý tới anh, đừng động việc nhà của anh. Như vậy cô sẽ không yêu anh cũng sẽ không vì anh mà trở nên thế này. Trời sáng rồi lại tối, cô vẫn ngồi ở trên giường mắt nhìn cánh cửa kia. Cả một ngày rồi mà anh vẫn không trở về. Đúng là như thế, cô bị bỏ rơi rồi. Suy nghĩ cái gì vậy? Cô ép anh trả lời để cuối cùng anh bỏ đi thế sao?
Hé ra nụ cười tự giễu mình, hốc mắt của cô lại hơi hơi nóng lên. Cô hy vọng anh sẽ nói, nếu như anh tin tưởng cô… Nhưng cái kia chính là vọng tưởng. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô dùng sức lau đi thật nhanh. Quên đi, dù sao cũng bị bỏ rơi rồi, ngồi đây tự trách thì có ý nghĩa gì, nên đi là tốt hơn. Suy nghĩ đã thông, cô xuống giường, mở tủ quần áo, mặc lại quần áo lúc đầu mình đem đến. Đợi cho cảm xúc hoàn toàn bình phục, cô mới xoay người đi ra ngoài, vào thang máy xuống lầu. Trên bàn bài cô tìm được người cha bất lương của cô.
_ Con gái ngoan!
Âu Dương Văn Sâm vừa thấy con gái, vui vẻ trở lại bế cô một cái.
_ Con khỏe chưa? Mẹ con nói buổi sáng con thiếu máu đến ngất xỉu.
Không phải buổi sáng là buổi chiều ngày hôm qua.
_ Con không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.
Ninh Ninh nhếch nhếch khóe miệng, không thèm sửa chữa lời nói của ông. Hai người cha mẹ của cô không có khái niệm thời gian. Bọn họ lấy ba ngày làm thành hai ngày, lấy thứ Tư chuyển thành Chủ nhật.
_ Không có việc gì là tốt rồi.
Văn Sâm miệng ngậm điếu xì gà, chơi bài. Đưa lấy hai tấm thẻ nhựa tiền bài ăn được cho cô, Văn Sâm hướng về phía bàn đằng xa.
_ Con gái ngoan, qua quán café đó chờ cha một chút. Cha chơi xong ván này sẽ đến gặp con.
Nhìn cỗ bài đang chiếm lợi thế trong tay cha, ngửi được mùi xì gà quen thuộc, cô chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, vô lực cười cười, giọng khàn khàn.
_ Văn Sâm, con phải đi.
_ Ok,ok, chờ cha một chút, cha lập tức đi qua.
Không chú ý nghe con gái đang nói cái gì, Văn Sâm đáp lại hai câu có lệ. Ninh Ninh cười nhẹ, cũng không nói thêm nữa, cầm lấy thẻ nhựa đi đổi thành tiền mặt. Đến đó thì gặp được Nana. Cô còn chưa kịp mở lời, Nana đã ân cần hỏi han, rồi mới nói muốn cùng cô đi xem kịch. Cô muốn từ chối, lại ch