Hai chiếc xe ở trên đường lớn mặc kệ sống chết đụng vào nhau! "Rầm" lại va chạm, đáng chết, nếu còn tiếp tục bị đụng như vậy thì nguy mất, làm sao bây giờ? Đằng Mộc ở trong xe gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khóe mắt liếc qua, phía sau lại có người vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, cầm lấy súng! Không hay, hắn nhắm trúng là bình xăng của xe, chạy xe quẹo trái quẹo phải cố gắng không để bị nhắm trúng "Pằng pằng" liên tục hai súng đều bắn hụt!
"Pằng" lại một tiếng súng vang, nhưng mà không phải là bắn vào xe Đằng Mộc, mà là bắn vào chiếc xe đuổi theo phía sau, có người giúp tôi! "Bùm" một tiếng nổ mạnh vang lên. Chiếc xe phía sau bị bắn vào bình xăng nổ tung! Cơ hội tốt, cũng không để ý đến người ở phía sau đang giúp mình là ai, vội vàng tăng tốc độ chạy đến biệt thự của Thần! "Két " thắng gấp dừng lại trước cửa biệt thự, chuông cửa vang lên, người giúp việc chạy tới mở cửa, vọt vào trong biệt thự mọi người thấy bộ dạng chật vật của Đằng Mộc sợ ngây người, cũng không thèm nhìn mọi người, trực tiếp chạy lên lầu tìm Thần.
"Cô đã làm gì ông ta? Nói cho tôi biết" vọt tới bên giường nắm cánh tay Thần, tức giận gầm thét. Mọi người vội vàng đi lên ngăn cản
"Thần, sao rồi, không sao chứ!" Phỉ lo lắng nhìn thoáng qua vết thương trên lưng tôi, may mắn không có bị nứt ra, nếu không thì phiền toái! Lắc đầu, nhìn Đằng Mộc "Anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu" hừ! Biết cũng sẽ không nói cho anh biết ! Hừ! Cánh tay đau chết đi được!
"Nghe không hiểu, cô lại không biết tôi đang nói cái gì? Đừng giả ngu nữa!"
"Anh thật kỳ quái! Anh rốt cuộc muốn nói gì? Không nói, thì mời đi ra ngoài!" Hừ! Tôi nổi giận rồi.
"Nói gì, cha tôi đã không thấy, chẳng lẽ không liên quan đến cô sao?"
"Buồn cười, không tìm thấy cha anh thì liên quan gì đến tôi?"
"Nếu không liên quan đến cô… Vậy tại sao lúc chiều cô lại nói như vậy!"
"Muốn biết, được, tôi cho anh biết, bởi vì từ ngày đó tôi đã phái người âm thầm theo dõi các người, cho nên, cha anh gặp chuyện không may tôi sẽ biết, nhưng mà anh sẽ không cho là tôi đã sát hại ông ta chứ!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Chẳng lẽ tôi sai lầm rồi sao?
"Hừ! Tôi và các người không thù không oán, tôi tại sao lại muốn giết ông ta, anh cho rằng tôi trừ theo dõi anh ra, sẽ bỏ qua cho chú anh? Ông ta không ngu ngốc, cho nên từ anh tìm ra cha của anh, giết ông ấy rồi, tôi nghĩ ông ta hẳn là cũng muốn giải quyết anh đi, nhưng mà, anh ở chỗ này của tôi, tránh thoát một kiếp!" Tha thứ cho tôi đi! Tôi bắt buộc phải làm vậy !
"Cái gì, cha tôi thật đã chết rồi. Chết tiệt! Thượng Đảo Thứ Lang, tôi sẽ giết ông" vẻ mặt nhăn nhó, xương cốt "Khanh khách" rung động! Thật là đáng sợ a!
"Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ giúp anh " bình phục tâm tình, nhìn Thần, nếu ngay cả Thượng đảo Thứ Lang cũng không dám động đến nơi này, xem ra lai lịch của bọn họ không nhỏ tôi đây tại sao lại không mượn lực lượng của bọn họ giết ông ta! Suy tư một lát, gật đầu!
"Cảm ơn! Tôi cần phải làm cái gì" nếu đã hạ quyết tâm thì phải dứt khoác triệt để một chút!
"Việc anh cần phải làm bây giờ chính là nhất định phải giữ được cái mạng nhỏ của mình, hôm nay ngẫu nhiên ở trên đường lớn cứu anh một mạng, lần sau tôi cũng không dám bảo đảm anh còn có thể may mắn như vậy nữa không!" Một màn trên đường lớn tôi đã nhìn thấy! mạng của anh ta thật đúng là lớn a! Như vậy mà cũng không chết!
"Hôm nay ở trên đường lớn người cứu tôi là cô?"
"vậy anh nghĩ là ai?" Người khác giết anh còn không còn kịp nữa, ai điên mà đi cứu anh, ngu ngốc
"Cảm ơn! Tôi sẽ báo đáp cô " tôi không thích thiếu người cái gì, huống chi đây là ân tình
"Hừ! Ai cần, tôi là trả ân cứu mạng giúp Mộng, nếu không ai lại rãnh đi giúp anh" o (∩_∩ )o. . . Miệng nữ nhân ác độc "Được rồi, anh trước tạm thời ở chỗ này, có việc gì tôi sẽ thông báo cho anh!"
Nhìn tất cả mọi người ra khỏi phòng, Phong ngồi ở đầu giường, véo nhẹ chóp mũi tôi "Cậu a! Nói láo cũng không đỏ mặt " quệt mồm "Hừ! Không biết người là do ai giết, còn không biết xấu hổ?" Hôn nhẹ lên môi tôi một cái, sờ sờ đầu tôi "Được rồi, cậu giỏi nhất! Nghỉ ngơi một chút đi!" Sau đó xoay người ra khỏi cửa! Ai! Tôi có phải đã trở thành một cô gái xấu xa! Ai nha! Dù sao người trong hắc đạo cũng chả có ai tốt! Quản khác người khác nghĩ như thế nào làm gì? Ngủ
Mới ngủ được một chút thì nghe thấy tiếng cửa mở, nghiêng đầu Mộng đi vào
"Mộng, có việc gì! Tới đây a" đẩy ra một góc chăn, ý bảo cô đến trên giường. Mộng đi tới đầu giường, nằm bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn tôi không nói lời nào
"Làm sao vậy, trên mặt tớ mọc hoa hay là cỏ sao, sao nhìn tớ như vậy !" Vẫn là không nói lời nào, cứ như vậy nhìn tôi.
"Ai u uy! Tớ biết mình rất đẹp rất có mị lực, nhưng là cậu cũng đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy! Người ta thẹn thùng nha" nửa câu sau còn lên cao giọng, trời ạ! Da gà da vịt cũng rơi đầy đất rồi, thật buồn nôn nga! "Xì, ha ha Thần, cậu làm ơn đi" người này lúc nào thì lại trở nên thích đùa giỡn như vậy chứ! Thiệt là! "Cái gì chứ! Chẳng lẽ người ta không xinh đẹp không có mị lực sao? Hay là nói cậu thay đổi không yêu tớ nữa" o (∩_∩ )o. . . Ha hả, đùa thật vui, tiếp tục
"Ha ha làm ơn đi! Đừng để tớ có cảm giác là BL* có được hay không, bổn tiểu thư không có hứng thú với con gái!" Thật vất vả mới ngưng cười.
"Phải không? Tại sao tớ trước kia không có phát hiện a! Cậu trước kia vẫn là không có quen bạn trai, tớ còn tưởng rằng cậu đối với nam sinh không có hứng thú chứ?"
"Nói tớ, cậu chẳng phải cũng như vậy "
"Tớ, tớ không giống cậu, tớ vẫn không có bạn trai là bởi vì tớ sợ cậu một mình cô độc tịch mịch, cho nên mới tốt bụng không quen bạn trai!" Hừ! Đấu với tôi, không chọc cậu tức đến hộc máu! Tôi sẽ không phải là Băng Thần nữa
"Cậu cậu cậu cậu cậu hừ!" Quay đầu đi không để ý tới cô, thiệt là, tức chết tôi đi, nha đầu này từ lúc nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trước kia chỉ là động thủ không động khẩu!
Ha ha ha ha chết cười tôi, nhìn Mộng làm bộ tức giận, kéo kéo ống tay áo, bị cô ấy giật ra, phe phẩy cánh tay của cô "Được rồi, Mộng, tớ sai rồi được chưa? Đừng nóng giận nữa, ngoan a, không khóc không khóc a" thật là thua cậu luôn.
"Tớ khóc khi nào, cậu thật là"
"Hê, cậu không có khóc a! Tớ lại tưởng cậu khóc chứ? Xem ra công lực của tớ vẫn chưa đủ" cái gì, nha đầu này, nhìn Mộng lại muốn giận, vội vàng chận lại nói
"Được rồi được rồi, không giỡn nữa, nói đi! Tìm tớ có việc gì a "
"Thần! Cám ơn cậu" Mộng nhìn tôi rất chăm chú
"Cám ơn tớ, tại sao, tớ có làm cái gì đâu" biết rõ còn cố hỏi
"Cảm ơn cậu cứu Đằng Mộc, thật ra thì tớ biết chúng ta hoàn toàn có thể không cần để ý đến anh ta! Cậu là vì tớ mới cứu anh ta, không phải sao?" Nếu như không phải vì tôi còn nợ ân tình của anh ta, có lẽ chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không cần phải do dự như bây giờ, Thần còn phải nói dối nhiều như vậy. Thần ghét nhất chính là người khác lừa gạt cô và việc cô phải nói dối! Mà cô ấy vì cô nên mới làm như vậy! Trong lòng thật khó chịu!
"Cậu ngốc a! Những thứ này là việc tớ phải làm, không nên nghĩ nhiều như vậy, cũng đừng áy náy. Bạn bè chính là như vậy, không phải sao? Đây cũng là các cậu dạy tớ nha" nháy mắt mấy cái nhìn Mộng!
"Ân! Tớ biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi! Chuyện về sau thì giao cho bọn tớ đi!" Nói xong xuống giường ra khỏi phòng!
Ai! Lại phải ở một mình rồi, thật nhàm chán! Có điện thoại
"Sao tây sao tây "
"Bang chủ, tôi là Cách. Huyết Phệ người ta nói muốn cùng chúng ta liên thủ, Nhị bang chủ cùng Tam bang chủ đã đồng ý, nhưng là cá nhân tôi muốn hỏi ý ngài!" Thật là muốn cùng bọn họ liên thủ sao? Vậy sau này làm sao bây giờ!
"Ân, đúng a! Chuyện này là tôi đề nghị, với năng lực hiện giờ của chúng ta cho dù Ám U bọn họ có nội chiến cũng không thể nắm chắc có thể tiêu diệt một lần hết được, nếu như liên hiệp với Huyết Phệ! Tỷ lệ thành công là 80%, tôi đại khái sẽ không đem sự tồn vong Hồn Tế để làm tiền đánh cược, cho nên liên hiệp với bọn họ là biện pháp tốt nhất!"
"Nhưng là, nếu như tiêu diệt Ám U thành công, vậy sau này thì sao? Trừ Ám U ra thì chúng ta cùng Huyết Phệ là hai đại bang phái rồi, bọn họ có đồng ý chia đều với chúng ta không?"
"Ai nói muốn chia đều với bọn họ chứ "
"Ý của bang chủ là ?"
"Trước giữ bí mật, anh chỉ cần nghe theo lệnh của Nhị bang chủ cùng Tam bang chủ hết sức phối hợp bọn họ là được, những thứ khác chờ mọi việc qua rồi hãy nói "
"Dạ, thuộc hạ biết rồi" cúp điện thoại! Hắc hắc dù sao hiện tại nhàm chán, không bằng thử nghĩ xem dùng biện pháp gì để cho bọn họ buông tha cho vị trí kia?
Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt một cái một tuần lễ đã trôi qua! Trong hắc đạo lại xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngũi!
Vốn tưởng rằng đem tin tức Ám U xảy ra nội chiến truyền ra ngoài, sẽ nổi lên sóng to gió lớn, nhưng là, không như dự tính của chúng tôi, hắc đạo ngược lại trở nên rất an tĩnh, tất cả cũng nín thở ngưng thần chờ đợi thứ gì đó? Chúng bang thật giống như chim sợ cành cong!
"Ai! Không biết tại sao? Lúc đầu các bang phái còn có chút động tĩnh, nhưng bậy giờ một chút động tĩnh cũng không có, xảy ra chuyện gì a" Phỉ. (anchan: còn sao nữa mý đứa biết chơi ngư ông đắc lợi, mý người kia thì ko biết chắc)
"Có phải hay còn thiếu cái gì không? Cảm giác không khí bây giờ thật quỷ dị" Mộng
"Đúng a! Quá bình tĩnh, trong lòng một chút cũng không thoải mái, còn không yên tĩnh, thì lại giống như trong lòng luôn đeo một tảng đá! Khó chịu" Hạo
"Nên làm chúng ta cũng đã làm. Nhưng là tại sao không có một chút động tĩnh chứ? Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ?" Vũ
"Ân, lần trước, bang chủ Ám U chết lại không có làm cho bọn họ ra mặt sống mái với nhau, thật là kỳ quái" Phong
"Răng rắc, răng rắc" tất cả mọi người nhiệt liệt thảo luận, chỉ có Thần ngồi ôm gối ở trên sa lon ăn đồ ăn vặt, Phỉ đoạt lấy đồ ăn vặt trong tay cô
"Thần, cậu cũng nói chuyện a, đến lúc nào rồi, còn ăn" nói xong tự mình cũng cầm một mảnh đút vào trong miệng, lại bị đoạt lấy
"Nói tớ? Cậu không phải cũng ăn sao?" Lại tiếp tục
"Được rồi, các cậu, nghiêm túc một chút có được hay không a! Chúng ta đang thảo luận đại sự đấy" rốt cục Phong nổi giận, túm lấy đồ ăn vặt trên tay tôi bỏ lên trên bàn! Phẫn nộ nhìn thoáng qua cái bàn! Hừ! Không ăn thì không ăn! Cũng không nói chuyện, mọi người nhìn tôi, tôi nhìn đồ ăn vặt, rốt cục, Phong vẫn là thỏa hiệp đem đồ ăn vặt đưa cho tôi
"Được rồi, nói đi " " răng rắc răng rắc" ăn xong, đem rác bỏ vào thùng rác, vỗ vỗ tay, chùi miệng! Nhìn sắc mặt mọi người từ từ biến hóa! Ha ha ha đùa kiểu này vui ghê
"Nói mau" Phong nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo, được rồi, không đùa các cậu nữa! Thiệt là
"Nói gì a?" Mọi người té xỉu
"Lúc nào rồi, mà cậu còn đùa giỡn, giả ngốc hả" Hạo! Là người không có kiên nhẫn nhất! Hừ
"Được rồi, muốn tớ nói sao, cũng không phải là không thể được, nhưng mà, các cậu phải đáp ứng tớ một yêu cầu "
"Yêu cầu gì, nói nghe một chút" Phong
"Hừ, không nói, đáp ứng tớ trước, nếu không tớ không nói, đánh chết cũng không nói" Tớ sẽ đem các cậu ăn gắt gao, xem các cậu làm gì được tớ, đắc ý nhìn bọn họ "Ba người các cậu có thể thương lượng một chút, tớ không vội "
"Cậu cũng không nói là chuyện gì, chúng tớ làm sao thương lượng a" Vũ
"Này tớ mặc kệ, tóm lại tớ muốn ba người các cậu đáp ứng tớ một yêu cầu, dĩ nhiên các cậu yên tâm tớ sẽ không đem các cậu bán đi đâu" âm hiểm
Ba người thương lượng xong, gật đầu "Được rồi, chỉ cần không làm trái với nguyên tắc của chúng tớ, chúng tớ đáp ứng cậu, bây giờ có thể nói chưa?" Phong
"Chuyện thật ra thì rất đơn giản, các cậu nói trên đời này trừ Ám U ra thì ai lớn nhất "
"Đương nhiên là hai bang phái của chúng ta " Hạo
"Không sai, nhưng là trong khoảng thời gian này hai bang phái chúng ta vì không muốn bọn họ cảnh giác nên không dùng đến thế lực của mình, cũng là đại biểu hai đại bang phái chúng ta trầm mặc, cho nên những bang phái khác không biết chúng ta nghĩ gì cũng không dám tùy tiện hành động, nói như vậy, được chưa?"
"Nga, ý của cậu là nói, nếu như hai bang phái chúng ta có hành động như vậy… Hắc đạo sẽ hoàn toàn động, phải không?" Mộng
"Chưa chắc, những người khác muốn chỉ là một người đi đầu mở đường, là chúng ta cũng có thể không phải là chúng ta! Còn có chính là ngòi nổ! Không có ngòi nổ vậy như thế nào cũng không thể hoàn toàn bốc cháy!"
"Cậu có chủ ý gì tốt hay không" Phong nhìn tôi như có điều suy nghĩ
"Trên tay chúng ta còn có một con bài tẩy chưa đánh ra, bây giờ là lúc nên dùng nó "
"Cậu là nói Đằng Mộc" Mộng. Gật đầu, đúng, chính là anh ta, hiện tại cũng chỉ có anh ta mới có tư cách trở thành ngòi nổ thôi!
Chap 33 Kẻ Thắng Lợi Cuối Cùng
"Nói thật, tớ không muốn làm như vậy, nếu như đem Đằng Mộc đẩy ra ngoài, anh ta sẽ rất nguy hiểm! Nhưng nếu không đẩy ra, cuộc chiến này như thế nào cũng không thể đánh!" Thật là làm khó a, rõ ràng đã đáp ứng Đằng Mộc sẽ bảo vệ anh ta, rõ ràng hứa hẹn với Mộng sẽ cứu mạng anh, bây giờ ngược lại muốn đem anh ta đưa vào miệng cọp, phải mà có biện pháp vẹn cả đôi đường thì thật tốt! Ai! Khuôn mặt lo lắng buồn rầu ngồi ở một chổ.
Mộng đến ngồi bên cạnh, kéo tay tôi "Thần, tớ không biết cậu nghĩ gì, nhưng là cậu đã tận lực có đúng hay không. Chớ tự trách!" Nhìn Mộng, trong lòng ê ẩm ! Quyết định, ai! Mặc cho số phận đi!
"Được rồi, chúng ta thương lượng chi tiết một chút, bắt đầu hành động chứ!" Phong lên tiếng đầu tiên, mọi người vừa thảo luận, mà tôi ra khỏi phòng họp. Đến gõ cửa phòng Đằng Mộc
Nhìn thấy người vào cửa là tôi, có chút kinh ngạc, rất nhanh khôi phục "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì tôi sao lại tới đây! Tôi cảm thấy bây giờ là lúc anh bắt đầu hành động "
"Muốn tôi làm gì" kể từ khi Thượng Đảo Hùng chết, Đằng Mộc càng ngày càng trầm mặc, trên mặt không có nụ cười, trừ thời gian ăn cơm ra thì chỉ ở trong phòng không nói chuyện với ai! Cảm giác cả người bị đè nén. Nhìn thấy Đằng Mộc lúc trước hoạt bát và sáng sủa, từ từ trở nên âm trầm, thật xin lỗi! Cũng là tôi hại anh
"Rất đơn giản, tôi nghĩ anh hẳn là vẫn còn giữ liên lạc với thủ hạ của anh chứ! Tôi muốn biết anh còn có bao nhiêu người tín nhiệm!"
"Hiện ở trong bang có một phần ba người còn đi theo tôi" ít người như vậy, nhưng mà không sao, có còn hơn không!
"Nói cụ thể một chút đi! Nếu không tôi cũng không có biện pháp an bài chuyện phía sau "
"Được, cha tôi bí mật huấn luyện một nhóm tử sĩ, nhân số chỉ hơn một vạn, sức chiến đấu như thế nào tôi cũng không quá rõ ràng, chẳng qua là nhóm người này chỉ nghe lệnh của Đại bang chủ, ngay cả Thượng Đảo Thứ Lang cũng không sai sử bọn họ được! Tiếp theo còn có vài người đi theo cha tôi và tôi! Nghề nghiệp sát thủ đại khái 300 người, Ninja chừng 1000 người, còn có một số người đang ẩn núp trong bang!"
"Còn gì nữa không?" Nhân số có phải hay không rất nhiều! Nhưng mà, như vậy hẳn là đủ rồi!
"Được rồi! Tôi đã biết, hiện tại anh hãy âm thầm triệu tập nhân thủ! Sau khi làm xong, cho tôi biết! Chú ý đừng để thân phận bại lộ, cẩn thận một chút" ra khỏi phòng
Cuộc chơi bây giờ chính thức bắt đầu? Chờ xem!
Vẻn vẹn chỉ hai ngày, Đằng Mộc đã làm xong hết thảy, chờ của động tác tiếp theo của tôi! "Hết thảy đã sắp xếp xong xuôi, lúc nào hành động" chờ giờ khắc này đã lâu! Mau bắt đầu đi!
"Đừng nóng vội! Tôi muốn biết, anh muốn giữ lại cái gì, xí nghiệp hay là bang phái" chỉ có thể hết sức giúp anh ta giữ lại một chút vật ngoại thân thôi
"Xí nghiệp! Tôi muốn phá hủy Ám U, để nó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này " nếu không phải vì thứ chết tiệt… Ám U kia, tôi cũng sẽ không cửa nát nhà tan, mặc dù là do một tay cha tôi lập nên, nhưng tôi muốn nó phá hủy cùng ông ấy!
"Được rồi! Tôi đã biết! Mấy ngày qua bọn họ làm việc cũng rất cẩn thận, tìm không được cơ hội động thủ, chỉ có " nhìn Đằng Mộc một cái
"Chỉ có cái gì, nói thẳng đi!"
"Chỉ có cho anh đi làm mồi dụ bọn họ ra, tôi mới có cơ hội ra tay" ai!
"Được, muốn tôi làm như thế nào" cũng chỉ có như thế! Dẫn anh đến phòng họp, nhóm người đã đợi ở đó, nhìn chúng tôi đi vào cũng không nói gì?
"Được rồi, các vị, mọi chuyện tôi đã nói với Đằng Mộc xong, anh đã đồng ý rồi!" Đầu tiên đánh vỡ trầm mặc
"Nói cặn kẽ kế hoạch một chút đi!" Hạo
"Căn cứ theo quan sát nội bộ Ám U mấy ngày qua của chúng ta, Thượng Đảo Thứ Lang từng nhiều lần bị ám sát, nhưng không thành công, cho nên trong bang hiện tại đề phòng rất nghiêm, chúng ta không có biện pháp cứng rắn tấn công vào!" Vũ
"Ân, hiện tại ở lại Ám U phần lớn chính là người của ông ta! Chỉ có một số nhỏ người ông ta còn còn chưa tống ra ngoài, cho nên cũng không có biện pháp thống nhất Ám U, hơn nữa, ông ta đang đang âm thầm thăm dò tin tức của Đằng Mộc, còn nói, người nào có thể giết chết Đằng Mộc lập tức thăng chức làm phó bang chủ?" Vũ
"Hiện tại ông ta căn bản cũng đang tìm kiếm Đằng Mộc, hơn nữa! Ông ta ngưng việc làm ăn trên hắc đạo, triệu tập nhân thủ khắp cả nước đến bên cạnh, cơ hội hạ thủ của chúng ta càng khó!" Hạo
"Có, tớ có biện pháp rồi, ông ta bây giờ không phải là đang triệu tập nhân thủ sao? Như vậy… " Mọi người châu đầu ghé tai vào nghe! ok!
Thống nhất, hành động!
Sau khi khai báo hoàn mọi chuyện cần thiết xong, Thời gian phía sau có chút rãnh rỗi! Hoả hinh đã phóng, chỉ chờ bùng nổ là xong