XtGem Forum catalog
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie)

Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie)

Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie) - Trang 24

Xuống Cuối Trang



Tôi thuận miệng đáp: “Bị bỏng nước sôi ạ.”

Ông quay lại to giọng mắng Tống Tử Ngôn: “Sao cháu lại không cẩn thận thế hả?! Đồ ngốc như heo!”

Tống Tử Ngôn chỉ mấp máy môi, không phản bác lại.

Tôi lén thở dài, đúng là quả báo, quả báo rồi.

Tống Tử Ngôn băng, nhưng tôi lại phải nhận là mình băng. Tôi tự mình làm bỏng, ông cụ lại quay sang mắng hắn.

Thế nên, nỗi cảm kích ông trong lòng tôi tăng lên vùn vụt, vì tôi mà tức giận quát tháo như thế, hẳn phải rất thương tôi rồi. Quả nhiên, ông mắng Tống Tử Ngôn xong thì quay đầu lại nhìn cái chân thảm thương của tôi cảm thán: “Tiểu Liên đáng thương quá à.”

Được người lớn quan tâm, tôi rơm rớm nước mắt cảm động: “Thực ra cũng không sao mà ông, không đau lắm đâu ạ.”

Ông cụ không thèm để ý coi tôi nói gì, chỉ lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Cháu coi, cái chân vịt vốn đẹp đẽ giờ biến thành chân lợn rồi còn đâu…”



Mấy vạch đen đen chảy dài trên mặt tôi, khiến cho những giọt nước mắt nóng hổi vì cảm động cuốn theo chiều gió…

Có câu nói, nếu thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa, thì chắc chắn sẽ đóng cửa sổ lại.

Sau chuyện này tôi mới biết, hóa ra Tống Tử Ngôn cũng có cái không thông thạo, chính là băng bó.

Tuy rằng lúc Tống Tử Ngôn đứng cạnh nhìn bác sĩ thay băng cho tôi rất chăm chú, tuy rằng băng bó kiểu ấy là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng hắn lúc nào cũng có cách khiến cho đám bông băng thành một nùi loạn xì ngầu. Lần nào cũng loay hoay hì hục cả mấy tiếng đồng hồ, vần qua vần lại cái chân tôi tới phát đau, một ngày ba lần bôi thuốc đều là những giờ phút đau khổ nhất của tôi. Có lần tôi ngại phiền cho Tống Tử Ngôn, thừa lúc hắn không có ở nhà, lén lút tự thay thuốc, kết quả là tối đi làm về, cái mặt hắn không xị ra thì cũng là nghiêm lại.

Chẳng lẽ hắn là kẻ nghiện băng bó trong truyền thuyết?!

Kinh dị!!

Hôm nay, đương lúc hắn còn luyện tập băng bó, tôi thì quen tới phát ngán, đã có thể luyện được công phu hắn băng bó, tôi mơ màng ngủ.

Bỗng nhiên hắn nói: “Ngày mai tôi phải đi công tác.”

Tôi “ừm” một tiếng, lại mơ màng.

Một tia chớp bỗng nhiên lóe lên trong đầu, tôi tỉnh ngủ ngay, vội vàng hỏi: “Tóc…giám đốc Triển có đi cùng không?”

Chân đau nhói, hóa ra là Tống Tử Ngôn vô tình đè mạnh tay lên, hắn nheo mắt hỏi: “Em không muốn để cậu ta đi à?”

Đương nhiên là không rồi, tôi thật thà gật gật.

Sắc mặt hắn lập tức xấu đi, nhìn rõ là đang tức giận.

Tôi hoảng sợ, tôi tổn thương, tôi sụt sịt: “Thế…nếu anh muốn dẫn cậu ta theo thì cứ dẫn đi cũng được.”

Tuy rằng mối tình bí mật của họ đã bị người ngoài là tôi phá bĩnh, nhưng Tống Tử Ngôn không hề mắng chửi rồi bỏ đi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, vẫn tiếp tục băng bó cho tôi, buổi tối vẫn làm cơm như thường.

Tôi còn tưởng chuyện thế là qua đi.

Nhưng lúc đóng cửa đếm tiền, sao anh lại phải ra sức như thế hả?! Tuy bình thường anh cũng chẳng phải loại nhẹ nhàng gì cho cam, nhưng cũng đâu cần thiết phải chuyển hẳn sang trường phái dã thú chứ?!

Anh nói không đọc tiểu thuyết ngôn tình, sao cứ ghen một phát là lại dùng cái kiểu hành hạ thân thể người ta như nam chính không biết điều độ trong ấy hả!!

Mà, có ghen thì phải là tôi ghen chứ!!!

Tôi mệt gần chết, hôm sau, hắn đi lúc nào tôi cũng không hay.

Tỉnh dậy thấy căn phòng trống văng, trong lòng thấy buồn vô tận.

Người sống chung với tôi đang vi vu sung sướng với tên tình nhân của hắn ở nước ngoài đấy!!

Nhưng hình ảnh Tống Tử Ngôn đứng cạnh Tóc Vàng đã lâu không gặp cứ hiện lên trước mắt, bản thân tôi cũng thấy rất đẹp, rất dễ thương.

Bỏ đi, so ra thì bị đàn ông cướp đi còn đỡ hơn là bị đàn bà cướp mất.

Nghĩ như thế tôi lại cảm thấy khá hơn nhiều!!

Bò ra khỏi giường dọn dẹp một chút, chân tôi đã đỡ nhiều rồi nhưng Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu cho tôi đi làm, khiến tôi chán muốn chết, đang muốn gọi điện cho Tiêu Tuyết thì số của nó đã nhấp nháy trên màn hình di động.

Đúng là hợp cạ.

Nó hỏi: “Tối nay mày có rảnh không?”

Tôi ỉu xìu: “Giờ tao nghèo lắm, có mỗi thời gian là giàu.”

Nó lại nói: “Tối nay lớp mình họp mặt, chắc là gặp mặt lần cuối trước khi tốt nghiệp, mày cũng tới đi.”

Nói đến đó tôi mới nhớ ra, cũng sắp tới ngày tốt nghiệp rồi, thế nên đáp ngay: “Ừ, chiều tao về ký túc xá chờ mày, tối hai đứa mình đi.”
Chương 9: Tình cũ không rủ cũng tới

Vốn dĩ hẹn sáu giờ có mặt ở trước cổng trường, nhưng vẫn còn một người chậm chạp chưa tới, cách đó nửa tiếng có gọi điện tới nói là chỉ còn cách trường chừng chục phút nữa thôi, nhưng đợi tới sáu giờ ba mươi mà vẫn chưa thấy tới. Mọi người bực mình nói mấy câu thì lớp trưởng lại bảo: “Dù sao cũng là lần cuối rồi, chắc là có chuyện gì đó, mọi người ráng chờ chút đi.”
Thứ mà dân 8x ghét nhất là đợi, đặc biệt là đợi người, nhưng câu nói của lớp trưởng lại khiến chúng tôi buồn buồn, tất cả đều cố nhẫn nại chờ tiếp. Bảy giờ kém mấy mấy đó, một chiếc Mecerdes lao vút tới, đỗ xịch ngay trước cổng trường tôi, cửa xe vừa mở ra, một người thanh niên quần áo chỉnh tề đeo kính đen đã vội vàng xuống xe, vòng qua cửa bên kia mở, một đôi chân thon dài đi giày cao gót bước xuống, tiếp đó là một cô gái như ngôi sao điện ảnh đi trên thảm đỏ bước ra, chính là người chúng tôi đợi nãy giờ, Tả Tư Nhân.
Phải nói Tả Tư Nhân cũng là một người đẹp, cao ráo, vóc dáng cũng đẹp, gương mặt được trang điểm rạng rỡ xinh đẹp, lại thêm quần áo trang sức, nói chung là là người sáng chói nhất trong đám người chúng tôi.
Hồi mới vào trường, tôi với Tiêu Tuyết vừa gặp đã biết ngay là hợp cạ với nhau, hai đứa tích cực đi vòng quanh trường tìm người đẹp nổi tiếng, người chúng tôi nhìn thấy đầu tiên trong lớp chính là Tả Tư Nhân. Nhưng đến tiết học đầu tiên thầy giáo cho chúng tôi tự giới thiệu thì chỉ một tiếng cười như chuông ngân, chỉ một câu nói của cô ta: “Mọi người…” đã khiến tôi với Tiêu Tuyết chấn động, hồn bắn xa tới hơn chín ngàn dặm.
Lúc mới thấy Tả Tư Nhân, cảm giác đầu tiên của tôi là ghen tỵ, bởi người theo đuổi cô ta ở ngoài trường cũng nhiều như nước sông, đó là còn chưa tính tới những người đã ra trường, có công ăn việc làm đàng hoàng, như Tiêu Tuyết đây bèo lắm cũng có hai, ba vệ tinh, còn tôi thì lơ ma lơ mơ vớ được mỗi Tô Á Văn, căn bản là cũng chẳng có gì đáng nói. Sau này, lớp chúng tôi có cho phép mang theo người yêu đi hát KTV, Tô Á Văn mới chính thức ra mắt cả lớp, tới kẻ vô tâm như tôi cũng phát hiện ra, Tả Tư Nhân cứ nhìn chằm chằm vào Tô Á Văn như nhìn cái màn hình nguyên cả buổi chiều, nói chuyện với mấy người bên cạnh bằng cái giọng nũng nịu ngọt ngào tới phát ớn. Tôi trong lòng lo lắng, lúc về nhà, tôi vội vàng kéo anh lại hỏi: “Sao nào? Lớp em nhiều người đẹp không?”
Anh đùa: “Một mình em thôi anh đã nhìn chẳng hết rồi, làm sao còn chỗ mà nhìn người khác hả.”
Tôi không bị ngọt nhạt làm mờ mắt, vẫn truy hỏi tới cùng: “Đừng có vớ vẩn, có để ý ai không hả? Nhất là cái con bé người cao cao, mặt xinh xinh, cứ nhìn chăm chắm vào anh như ruồi thấy sh!t kia ấy!!”
Anh sững người sửng sốt, lúc hiểu rồi thì cười cười: “Trên cổ anh có cái vòng, dây xích em đã nắm đó rồi, còn sợ anh chạy theo người khác à?”
Tôi thấy trong lòng rất ngọt, nhưng vẫn lo lắng: “Anh thực không thấy nó đẹp à?”
Anh lắc đầu: “Nếu bắt anh nói…anh thấy cô ta là người xấu nhất.”
Lúc đó tôi còn không tin, cứ nghĩ anh chỉ dỗ tôi thế thôi, nhưng lúc nhìn thấy tiên nữ ánh trăng, tôi đã tin.
Người đẹp, không phải vì quần áo người ấy mặc trên người có là hàng hiệu hay không, không phải vì trang sức đeo trên người tinh tế đến cỡ nào, không phải kiểu tóc có hợp mốt hay không. Mà là một loại khí chất trên người, một người có thể đẹp rạng rỡ, có thể dịu dàng trầm lắng, tuy ai cũng có gout thưởng thức cái đẹp khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, cả hai đều rất đẹp.
Ánh dương tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, là bởi vì tự bản thân nó đã có thứ ánh sáng đó. Còn nếu chỉ làm bộ, thấy người ta đẹp mà bắt chước theo thì chỉ có thể rơi vào một vẻ giả tạo, khiến cho người ta khinh thường.
Tới giờ tôi mới hiểu được, nhưng Tô Á Văn đã sớm hiểu thấu.
Cho nên anh thấy Tả Tư Nhân xấu, cười nói với tôi rằng, sẽ không chạy theo cô ta.
Cho nên anh thấy cô bé thanh mai kia đẹp, nói lời xin lỗi với tôi, rồi chạy theo cô ấy.
Tôi chẳng có thời giờ mà nhớ lại nhiều, bởi bốn năm liền tôi bị Tả Tư Nhân làm cho đứng hình bao nhiêu lần rồi nhưng hình ảnh kế tiếp vẫn khiến cho tôi đứng hình như cũ, không thể khống chế mà tan thành gió bụi bay tứ tán.
Tôi nhìn, cả lớp tôi cũng nhìn, Tả Tư Nhân xuống xe rồi cúi đầu nói mấy câu với người kia, rồi hai người ôm hôn.
Không phải cái kiểu hôn biểu lộ sự thân thiết, mà là cái hôn rất nồng nhiệt…
Vẻ mặt của mọi người chuyển từ không tin được tới vô cùng khó chịu, đợi lâu đến như thế chỉ để thấy cái cảnh này thôi à, Tiêu Tuyết thấp giọng hầm hè: “Sao không hôn cho nó chết đi!”
Tôi tràn đầy xúc động, gật đầu.
Tiện liếc mắt qua, xung quanh cũng có trên chục người gật gật theo.
Nhưng người ta sao lại chết được, hôn hít với tình yêu lớn xong thì cô ta mới ỏn ẻn nói mấy câu áy náy với mọi người, bảo là bàn chuyện làm ăn ở nhà hàng XX cùng với tình yêu lớn cho nên không tới blah blah được.
Tuy ngoài miệng thì nói, ôi trời, xin lỗi nha, nhưng trên mặt thì viết rõ rành rành, ước ao đi, đố kị đi, chị đây sướng lắm nha…
Mọi người nhịn xuống, nhưng cũng có một hai người có quen biết với cô ta đi theo hỏi người kia là ai, sao lại quen với người tốt như thế chứ, abc rồi xyz.
Lúc ngồi trong nhà hàng chờ món được bưng ra, cái giọng của cô ta lại cao vống lên khiến chúng tôi ngồi cách hai dãy bàn mà vẫn còn nghe thấy rõ: “Ôi dồi ôi, việc làm á, xong rồi, tao không vội, dù sao Tiểu Quân cũng nói rồi, sẽ bảo bố anh ấy tìm giúp tao một công việc…hả? Bố anh ấy á, làm cho chính phủ ấy, ha ha, là chủ nhiệm XXX đó…ha ha, cũng là thế này này, mấy hôm trước bọn tao cãi nhau, nhưng hôm sau anh ấy mua ngay cho tao cái áo hiệu XXX, tao nhìn mặt anh ấy đáng thương quá, cho nên…phải không? Cũng được đó…”
May là chúng tôi không ngồi chung bàn.

Cô bạn ngồi bên trái tôi nuốt nước miếng: “Khốn thật, sao nó toàn gặp được chuyện tốt thế nhỉ, chuyện tao chán nhất bây giờ là chưa có bạn trai, chưa có việc làm đây này.”
Tôi vô thức rụt đầu lại, hình như…cả hai cái ấy tôi đã có rồi thì phải….
Tiêu Tuyết ngồi bên phải nghiêng người qua, nói thầm với tôi: “Đúng là không nghe lọt tai nổi nữa, mang lão Tống nhà mày ra hóe chết nó đi!”
Tôi nghĩ nghĩ, hớ, kiểu người như Tống Tử Ngôn đúng là có khả năng hóe chết cái con bé ấy đấy, nhưng mà nghĩ tới lại thấy ngường ngượng: “Người ta còn tặng quần áo cho nó đó, Tống Tử Ngôn tới tận giờ mới tặng tao có mỗi cái tạp dề.” Là do tôi nói không có tạp dề nên hắn mới…
Tiêu Tuyết nói: “Không phải lão ấy đưa thẻ ngân hàng cho mày à?” rồi làm hiệu số sáu: “Lại còn từng này số nữa.”
Nhắc tới đó tôi phải vội vàng đính chính: “Lúc lão ấy đưa cho tao, nói là dùng để mua thức ăn.” Tiền của núi vàng không thể tiêu, lén mua hai bộ quần áo còn không dám mặc.
Tiêu Tuyết xoa đầu tôi tội nghiệp: “Não mày là não người à?!” nhìn tôi một cái rồi ngồi thẳng lại, còn lắc đầu nữa chứ: “Cái thói đời gì thế này, càng phù phiếm càng khoe khoang, càng gắn bó càng trầm lặng.”
Tôi nghĩ bụng, không phải càng gắn bó càng trầm lặng, mà là những thứ trầm trầm lặng lặng thì toàn là gắn bó cả….
Chưa kịp nghĩ thêm thì món ăn đã được bưng lên, mọi người ban đầu còn câu nệ, nhưng sau đó tất cả đều thả lỏng, ăn uống rộn ràng, mặt mũi đỏ bừng.
Sau vài chén rượu, ai cũng cởi mở hơn, trọng tâm câu chuyện chuyển từ việc làm sang vấn đề muôn thuở – tình yêu.
Hai cặp trong lớp tôi trở thành đối tượng đứng mũi chịu sào.
Lớp tôi chỉ có năm nam, thế mà có tới hai người là trai làng ta lấy gái làng ta, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Ở cái trường sói nhiều thịt ít thế này thì việc đó không thể nào coi là bình thường được, thực ra lúc đầu chỉ có mỗi lớp trưởng và người yêu là công khai có tình cảm với nhau, còn chuyện phát hiện ra một đôi nữa lại là thế này.
Mấy khu nhà kín kín quanh trường chúng tôi có cho thuê phòng theo ngày, một hôm nào đó, lớp trưởng dẫn người yêu đi thuê một phòng, đóng cửa lại chơi trò đếm tiền, nhà nghỉ thì thuộc loại một phòng ba gian, cách âm đương nhiên không tốt, đương lúc trong phòng thì nghe có tiếng trai gái phòng bên hát vống lên rất là hoành tráng. Hai anh chị lớp trưởng dĩ nhiên là bực mình, mới bắt đầu đã bị phá đám, thế nên cũng hả họng hát đối lại cho hả giận. Thế là, bản hợp xướng nam nữ cứ vang lên ầm ĩ không dứt, vô cùng náo nhiệt, kết quả là hôm sau đi học, vừa mới ra khỏi cửa đã gặp nhau, bốn người tám con mắt cùng nhìn, rồi hét tướng lên, hóa ra là người cùng lớp!
Và thế là, cái đôi kia được lôi ra ngoài ánh sáng, phải chịu ánh mắt săm soi của cả lớp, từ đó về sau trở thành mục tiêu trêu chọc của mọi người.
Nhất là trong bữa tiệc trước ngày tốt nghiệp này, tiết mục trêu chọc được thăng lên, mọi người nhất trí cùng yêu cầu cho xem một nụ hôn nồng nàn đúng chuẩn.
Đầu tiên là cặp uyên ương bị lớp trưởng phát hiện, hai người đỏ mặt chối đây đẩy, nhưng giữa tấm lòng chờ mong mênh mông như biển cả của quần chúng nhân dân, sự phản đối của hai người họ đều bị lặng lẽ oxy hóa hết, biến mất không còn dấu tích.
Cuối cùng hai người ấy cũng hiểu được tình thế trước mắt, cho nên bạn trai đặc biệt dũng cảm, nghiêng người qua hôn lên má người yêu mình một cái. Nụ hôn ‘rút ruột công trình’ này đương nhiên bị khinh bỉ cùng cục, dưới sự phàn nàn phẫn nộ dữ dội của người coi, hai người họ phải làm lại lần nữa. Lần này nụ hôn hạ cánh đúng chỗ rồi, nhưng không kéo dài. Lớp trưởng khoát tay: “Bọn họ đúng là không được, chúng ta phải nghe thấy tiếng, đúng không?”
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, bạn trai kia nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt cảm kích, ý tứ rõ rành rành chả cần nói cũng biết: quả nhiên là bạn thân mà!
Thế nên, lần thứ ba, mọi người nín thở chờ đợi, một tiếng “chụt!” thật lớn vang lên.
…mấy giây sau, lớp trưởng hắng giọng hỏi: “Mọi người có nghe thấy gì không?”
Một đám người mặt mày tỉnh bơ tròn mắt lắc đầu như đúng rồi.
…Hậu quả vô cùng thảm thương, khi lớp trưởng hỏi lại lần nữa: “Mọi người đã nghe được chưa?” cả đám người lại không hẹn mà cùng ngây thơ lắc lắc đầu, cặp tình nhân kia đã hôn tới mười bảy, mười tám lần rồi, tới lúc ánh mắt bắn ra đủ để giết lớp trưởng không còn mảnh thịt thì mới được tha.
Đôi tiếp theo là lớp trưởng.
Lớp trưởng bình thường cũng là người thoải mái, hơn nữa, vừa đi mời rượu một vòng, ánh mắt đã bắt đầu mông lung, cậu ta cũng không từ chối yêu cầu, cứ ngửa đầu uống hết, rồi lại cười cười: “Tôi chả cần các cậu phải nháo, mấy hôm nay cứ quay vòng vòng bận với bài vở việc làm linh tinh, hôm nay trước mặt cả lớp, tôi phải đòi lại công bằng cho tình cảm suốt bốn năm của mình mới được!”
Thực ra tôi ít khi lên lớp, trừ mấy đứa ở cùng ký túc xá, tôi ít có quan hệ với những người khác, nhưng tôi biết, lớp trưởng là người có tài, cứ từ chuyện cậu ta làm đạo diễn cho vở kịch cũ rích của tôi là đủ biết, một sinh viên nam, một thằng con trai bình thường, có thể chịu đựng được thứ tình cảm biến thái và mấy lời thoại mắc ói trong kịch bản để đạo diễn ra một vở kịch thành công đến như thế, đó chính là tính nhẫn nại! Mà là một con người, một con người rất bình thường, lại có thể moi từ trong cả đám sinh viên trường ra được hai diễn viên chính mặt mày đơ đơ, đó chính là có mắt nhìn!
Người hừng hực biểu lộ đó là một nhân tài vừa có tính nhẫn nại vừa có mắt nhìn, lại là người chúng tôi quen biết, thế nên mọi người bèn nhiệt tình cho một tràng pháo tay ầm ĩ để cổ vũ, khích lệ!
Lớp trưởng phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, sau đó cất cao giọng nói: “Anh vẫn luôn thích em.”
Không một tiếng động, căn phòng rơi vào yên tĩnh tuyệt đối, càng là những lời thổ lộ giản dị lại càng khiến người cảm động.
Tôi nhìn qua người yêu lớp trưởng, quả nhiên, mắt nàng đang ngân ngấn này.
Lớp trưởng nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt lấp lánh: “Tần Khanh.”
Hai câu đó ghép lại với nhau, có phải là như thế này không…
…Anh vẫn luôn thích em, Tần Khanh…
Xấu hổ! Xấu hổ quá!!
Tôi không dám nhìn mặt người yêu cậu ta và mọi người, mà những người khác cũng chỉ cố giấu vẻ ngạc nhiên, cắm cúi ăn, tiệc tan, tôi với Tiêu Tuyết từ chối đi KTV tăng 2 với mọi người, ỉu xìu quay về trường.
Hai đứa đi bộ, tôi ôm hy vọng quay sang hỏi nó: “Không phải lớp trưởng uống say rồi hả mày?”
Tiêu Tuyết lườm tôi một cái: “Người ta có câu, khi say là lúc nói thật nhất đấy nhé.”
Tôi toát mồ hôi hột: “Thế không được đâu.”
Tiêu Tuyết nhún vai: “Dù sao thì được hay không được cũng thế cả thôi.”
Tôi ỉu xìu: “Cậu ta làm như thế thì người yêu vứt đi đâu đây?”
Tiêu Tuyết thở dài: “Con người mà, có thể có được người mình yêu được bao nhiêu phần trăm nào, cũng giống như thi vào đại học, mấy người có thể vào được trường nguyện vọng một, nhưng dù sao cũng phải cầm được tấm bằng tốt nghiệp chứ, cho nên đành phải lùi một bước, chọn trường nguyện vọng hai, mà có ai đảm bảo vào trường rồi lại không nảy sinh tình cảm, đúng không? Lớp trưởng cũng chỉ muốn trước khi tốt nghiệp được thổ lộ tình cảm không tiếc nuối, nói thì nói thế, nhưng nếu giả như bây giờ người yêu cậu ấy muốn chia tay, đương nhiên cậu ấy sẽ ôm chăn cắn gối khóc cho coi, mày đã yên tâm được chưa?”
Tôi im lặng, lại bắt đầu nghĩ rộng ra. Hóa ra là như thế, trong lòng tôi, Tô Á Văn là đại học Bắc Kinh, nhưng đại học Thanh Hoa trong anh lại là người khác.
Nói gọn lại, chúng tôi chẳng có điểm chung…
Tiêu Tuyết gõ đầu tôi một cái, nheo mắt: “Tao biết ngay mày lại nghĩ lung tung rồi mà, tao nói nhiều thế chỉ muốn khuyên mày thế này, cả đời con người ta, nhất là tình cảm, được mấy người có thể ở bên người mình yêu nhất? Nhưng cũng đừng vì thế mà cứ nhất quyết rúc đầu vào ngõ cụt.”
Tôi cự nự: “Tao nghĩ lung tung hồi nào đâu?”
Nó lườm cho tôi một cái: “Cái mặt mày nhìn rõ là đang chui đầu vào ngõ cụt, lần trước đã đụng đầu vào tường rồi còn gì?! Nhìn coi mày có tiến bộ chút nào không hả, sau này thấy tường thì đi vòng đi.”
Tôi dừng lại, nhìn chăm chăm về phía trước: “Không kịp nữa rồi.”
Tiêu Tuyết ngẩn người ra: “Cái gì?”
Tôi thì thầm: “Cái tường ấy của tao lại đứng ở đó rồi…”
Tiêu Tuyết nhìn theo ánh mắt tôi.

Đến Trang
Lên Đầu Trang
Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie)
Đọc full Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie) tại yeugiaitri.mobi
Xem Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie)
Cập nhật Truyện : Chết ! Sập Bẫy Rồi (Kinh Kong Barbie)