- Cô Hoà, cô đừng nghe mụ ý nói! Tất cả chỉ là...hãy nghĩ đến cô...
- Xin lỗi! Nhưng bà ý nói đúng đấy! Cả cuộc đời vất cả cứu người vậy mà rốt cuộc ta chả được gì...!- Y tá Hoà trả lời
Vừa nói Hoà vừa mở hòm dụng cụ phẫu thuật đã theo cô 20 năm nay. Nhìn những thứ mổ xẻ sắc nhọn Mai không thể hiểu 4 người bọn họ đang làm gì với mình. Hiệu trưởng ra hiệu cho 2 người kia đã đến lúc. Mai gào thét cô cố níu lấy một niềm hi vọng duy nhất cho mình mong rằng sẽ có người có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Nhưng mọi thứ cô cố gắng làm đều là vô ích. Y tá bắt đầu tiêm thuốc tê vào người Mai, cô vẫn có thể thức để nhìn thấy họ làm gì mình. Hiệu trưởng dán miếng băng dính vào miệng cô. Tổng phụ trách bắt đầu cởi quần áo của Mai ra.Họ đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Y tá giơ con dao lên, bé
nhỏ nhưng sắc nhọn, mụ bắt đầu rạch một đường thẳng từ ngực của Mai xuống đến tận bụng. Mai gồng lên một cách đau đớn, nước mắt tuôn trào, đôi mắt cô trợn ngược lên trên, cô giãy tay chân khỏi những sợi dây thừng. Hiệu trưởng và tổng phụ trách cùng nhau giữ chặt lấy chân tay cô. Bà Hà quay ra nói với người quay phim:
- Bỏ nó ra chỗ cái tủ và giúp một tay đi!
Người quay phim vội vã đặt máy quay lên tủ và lại giúp họ giữ chặt Mai lại. Vũ và Trang không thể nhìn xem người đó là ai. Đó cũng là một người phụ nữ nhưng ả ta ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân như không muốn quay video mà thấy mặt mình. Thật khôn khéo!
Mai giãy dụa một hồi thì nằm im, mắt vẫn trợn ngược lên trên. Cô nhìn xuống cơ thể mình. Y tá lấy banh phần giữa cơ thể cô bằng một dụng cụ phẫu thuật. Cô khóc vì nhìn thấy cả nội tạng bên trong cơ thể mình, cô tiếp tục giãy dụa. Ba người kia ghìm chặt lấy cô xuống bàn mổ. Họ mổ sống cô, cô còn không được chết như một con súc vật. Súc vật họ đập chết rồi mới mổ người nó. Nhưng Mai thì lại phải nhìn thấy cảnh họ lấy nội tạng của mình ra. Y tá bắt đầu lấy thận, phổi, gan, lá lách. Mai đã bắt đầu khuỵ dân và cuối cùng y tá định lấy nốt tim cô nhưng bàn tay cô ta run run, cô ta bắt đầu luống cuống, vừa lúc đó hiệu trưởng ẩn y tá ra và giật quả tim của cô ra khỏi cơ thể. Mai chết. Quả tim trên tay mụ vẫn còn đập, nó thoi thóp đến 3 phút cuối cùng. Khi nó đã ngừng đập mụ vứt nó lên cái khay và quay ra nói với y tá:
- Kiếm mấy cái lọ và bảo quản chúng thật sạch sẽ! Tôi sẽ có lúc cần đến chúng!
Y tá ngồi phục xuống cô ta đã bắt đầu cảm thấy nỗi sợ bò lên sống lưng của mình. Cô ta lắp bắp:
- Đôi mắt ấy! Chúng như vẫn nhìn tôi!
Cô ta bắt đầu khóc. Hiệu trưởng nổi giận, mụ cầm con dao cắm vào mắt Mai và móc chúng ra vứt lên chiếc khay đựng đầy nội tạng của cô. Mụ lau tay và nói:
- Giờ thì chúng không còn nhìn cô được nữa! Giờ thì hãy làm như tôi nói!
Mụ ra lệnh cho 3 người:
- Bỏ nội tạng ta đã lấy vào bình đựng, và tìm dung dịch bảo quản chúng. Phần còn lại của cơ thể muốn làm gì thì làm, xong thì khâu chúng lại đem xác nó ra gốc cây nhãn đằng kia lấy dây thừng treo nó lên. Tôi còn phải lo bịt mồm bọn cảnh sát nữa. Hãy làm thật giống một vụ tự tử để ngày mai học sinh của trường phải tin điều đó!
Rồi mụ ta lạnh lùng bước khỏi căn hầm như chưa có việc gì xảy ra. Ba người còn lại làm các việc mụ giao. Người phụ nữ mặc kín đồ làm rơi thận của Mai xuống, thấy vậy y tá liền quát:
- Nhặt lên đi! Còn đứng đần ra đấy làm gì nữa?
- Xin lỗi!
- Đồng thời cô tắt cái máy quay chết tiệt kia đi cho tôi! Quay thế là đủ rồi!
Người đó liền chạy lại cầm máy quay tắt đi. Những việc còn lại thì Vũ và Trang không thể xem được. Trang đờ người ra, cô ngồi khóc:
- Tại sao là con người với nhau lại có thể làm như vậy? Súc vật còn không ác đến mức ấy!
Vũ đặt máy quay xuống ôm Trang vào lòng rồi nói:
- Họ đều là những con người bệnh hoạn! Không thể cứu chữa! Đừng khóc mọi chuyện sẽ vỡ lở mọi người sẽ biết. Chúng ta có bằng chứng ở đây cơ mà! Rồi mọi thứ sẽ qua đi!
Trang ôm chặt lấy Vũ mà khóc, cô thực sự cần một bờ vai. Cô phải cảm ơn Vũ vì nếu chỉ có một mình có lẽ cô đã không thể làm được gì. Trước đây cô luôn hạ thấp giá trị của một người con trai nhưng giờ cô lại cần hơn hết. Vũ vỗ vào lưng Trang và nói:
- Đi nào! Phải ra khỏi đây! Mình nghĩ hai con chó đã đi rồi!
Vũ dìu Trang, hai người định mở cửa hầm nhưng không tài nào mở được.
- Chắc bị kẹt gì đó- Vũ nói
- Chúng mình khoá trái cơ mà sao kẹt được.
Vũ gồng hết sức mình để đẩy căn hầm nhưng không tài nào mở được. Trang nói:
- Nó bị khoá rồi!
- Ai cơ chứ?
- Cậu nghĩ còn ai vào đây nữa?
- Nhưng...mụ ta đi rồi cơ mà!
- Mụ ta có thể linh cảm được rằng chúng ta chưa đi xa và thả hai con chó đen ra để doạ khiến ta phải tìm cách xuống hầm và mụ chỉ còn việc đợi một đến hai ngày khi ta mệt thì sẽ xuống và...
- Không thể nào!
- Mọi việc đều có thể Vũ ạ!
Vũ cố không nghe những lời Trang nói cậu hét to và hết sức lấy tay đấm thật mạnh vào nắp hầm. Trang biết con trai trong tình huống này sẽ như thế, cô không can ngăn cậu mà lại ngồi cạnh bàn mổ xem những đoạn video tiếp theo đồng thời mở những tập tài liệu vụ án để xem tên tuổi những cô gái tiếp theo. Người tiếp theo là Đào Kiều My. Trang bấm máy. Hình hiện lên nhưng lần này chúng không quay man rợ như lần trước nữa. Trang thoáng nhìn là thấy lần này rõ ràng cô ấy là một tiểu thư đài các xinh đẹp vậy mà sao có thể rơi vào tay bọn họ dễ dàng được thế chứ? Cô ấy có một đôi mắt đẹp cũng giống như Mai vậy thanh khiết
Và trong trẻo. Cô bị trói trên bàn mổ. Mở mắt và nhìn xung quanh khi thấy toàn là nội tạng tim, gan, mắt...My hét lớn, cô sợ hãi nhìn những “thần chết” đang chờ đợi cô:
- Em đã làm gì nên tội ạ?
Hiệu trưởng ngồi trước ghế bên cạnh và nói:
- Mai ơi! Dù gì đi chăng nữa mày cũng không thể cải trang thành một tiểu thư đài các được đâu!
- Mai nào? Cô đang nói gì vậy?
- Đừng có giả vờ! Cô quay lại để trả thù tôi hả? Nhưng tôi không dễ để cô như vậy đâu!
- Em không hiểu cô đang nói gì! Nếu vấn đề là tiền thì đã dễ rồi!
Không để My trả lời mụ dán luôn băng dính vào miệng. Họ bắt đầu “thi hành”. Đến đó Trang gập máy vào không xem nữa vì nếu xem lấy nữa thì chắc cô sẽ nôn ra mất. Vũ đập phá một lúc đã thấm mệt cậu ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai. Trang lại gần, ngồi xuống và ngả đầu vào vai Vũ. Cô thì thào:
- Chúng ta đã bước chân vào vụ này thì hãy cố mà thoát ra! Mình và cậu dù có chết cũng phải lôi theo bọn chúng đi! Mọi chuyện sẽ ổn... đúng không? Vũ!
Trang quay lên nhìn Vũ đầy hy vọng. Vũ khoác tay lên vai Trang và nói:
- Đúng vậy! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Hãy làm cho xong vụ này!
Họ ngồi cùng nhau trong căn hầm địa ngục ấy. Nhưng không có gì có thể ngăn cản họ nữa...không điều gì...
Đêm định mệnh...
Sáng hôm sau, những tia nắng le lói chui qua nhũng kẽ hở nhỏ ở nắp căn hầm. Chúng đánh thức Trang, cô lấy tay dụi mắt và nhìn quanh, Vũ đang nằm bên cạnh ngủ say như chết. Trang vươn vai rồi lấy chân đạp vào người Vũ:
-Này! Dậy đi tên kia!
-Cái gì?
-Dậy đi!
-Sáng rồi sao?
-Vâng ạ!
Vũ đứng dậy. Cậu đẩy đẩy cái nắp hầm và thấy nó vẫn bị khoá nên ngồi xuống:
-Không biết lũ khốn đó nhốt chúng mình ở đây bao lâu nữa!
-Cậu nghe tiếng gì không?
-Học sinh! Hôm nay là thứ 2!
Hai người họ vui mừng nhảy cẫng lên. Cả hai cùng hô thật to:
-Cứu với!
Nhưng họ đâu biết rằng họ đang làm một việc vô ích vì hôm nay học sinh trong trường sẽ đi cắm trại. Vũ và Trang dần hiểu ra điều đó khi họ thoáng nghe thấy tiếng mụ tổng phụ trách qua loa: “ Lớp 11a2 xe số 23”. Vũ tức giận quá nên lại đập phá nắp căn hầm rồi lại tìm loanh quanh xem có rìu hay thứ gì đó để phá được nó không. Lần nay Trang cũng giúp sức, cô không tin rằng cái nắp kia sẽ có thể mở được nhưng dù gì thì cô cũng muốn giúp Vũ đôi chút. Khi cả hai đã thấm mệt Trang mới lên tiếng:
-Vô ích! Mọi hi vọng đã tan biến rồi! Hãy cầu nguyện đi vì có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của hai ta!
-Hoặc của bọn chúng!
Trang ngạc nhiên. Vũ nói:
-Chẳng phải bà ta vẫn tưởng cậu chỉ có một mình thôi sao? Bà ta đâu biết rằng cậu có mình!
Trang mỉm cười:
-Cậu là thiên tài!
6 giờ 45 phút tại phòng hiệu trưởng.
Tổng phụ trách bước vào và thấy hiệu trưởng đang nghe điện thoại.
-Vâng! Vâng! Thời điểm này chúng tôi sẽ cố gắng quản lí học sinh để không xảy ra vụ việc gì trong đợt thi của trường sắp tới.
Mụ cúp điện thoại và nói với bà Hà:
-Gọi cho hai người kia và nói với họ rằng phải có mặt ở đây trong vòng 15 phút nữa!
Tổng phụ trách vâng lời ra ngoài làm công việc mà “chủ nhân” của cô ta ra lệnh. Kim đồng hồ nhích đúng đến 7 giờ thì cả ba người kia đều có mặt tại phòng của hiệu trưởng. Mụ đứng dậy và nói:
-Lại một lần nữa! Con bé đáng ghét ấy định quay trở lại hãm hại ta! Giờ hãy cho nó nếm vị của cái chết.... lần nữa!
Nói đến đó mụ bước ra khỏi phòng và theo sau là các “thuộc hạ” thân tín của mụ. Ba người đi đằng sau thì người phụ nữ quay phim lên tiếng với hai người kia nhưng nói rất nhỏ:
-Lại một lần nữa? Các chị định để nó xảy ra sao?
-Thì đã sao nào! Tôi biết bà ấy nghiện giết người từ ngay lần đầu giết con bé ấy nhưng rồi tôi lại có cảm giác thích thú vì như mình được trả thù vậy! – Y tá trả lời
Tổng phụ trách thêm lời:
-Chả hiểu sao tôi chả có cảm giác gì cả! Tôi ghét học sinh! Chúng là những con quái vật! Và tôi rất thích được giết quái vật!
Người phụ nữ đó im lặng không nói thêm một lời nào. Dường như cô ta nghĩ rằng mình cũng như những cô nữ sinh đã ra đi kia. Đã chết từ lâu rồi nhưng cô ta đã bước chân vào thế giới bệnh hoạn của hiệu trưởng thì khó có thể chui ra vì nếu ra thì không chừng họ sẽ giết cả cô để bịt đầu mối và nếu báo cảnh sát thì cô cũng đã đồng loã rồi. Bèo dạt mây trôi đã đâm lao thì phải theo lao. Hiệu trưởng tiến tới định mở nắp căn hầm thì có tiếng chuông điện thoại di động reo, mụ nhấc máy:
-Con gọi mẹ có việc gì?
-Con để quên cái điện thoại trong phòng mẹ! Để tý con qua lấy mẹ để chìa khoá ở phòng bảo vệ đi!
-Các bác bảo vệ mẹ cho nghỉ mấy hôm rồi! Để tý mẹ mang về!
-Vâng!
Mụ gập điện thoại và lấy chìa khoá nở nắp hầm. Cả 4 người họ cùng ngó xuống căn hầm rồi lần lượt từng người bước xuống. Hiệu trưởng nhìn thấy Trang đang nằm giữa phòng không nhúc nhích:
-Hai ngày rồi còn gì! Nằm giũ xác ra là phải! Cũng yếu như những đứa khác thôi!
Tổng phụ trách liếc mắt ra hiệu với hiệu trưởng:
-Thực hiện bữa tiệc đi chứ! Những cái bình kia đang cần bạn mới! Ta nên làm chúng hài lòng!
Họ mỉm cười với nhau. Hiệu trưởng vừa ngồi xuống cầm tay Trang thì bất chợt cô bật dậy và cắm con dao nhỏ dùng để mổ của y tá vài vai hiệu trưởng:
-Không nhanh thế đâu!
Hiệu trưởng la lớn và ngã gục xuống, ba người kia thấy vậy xông vào thì Trang giơ cái kéo ra:
-Vào đây! Lũ bệnh hoạn! Tao không thể chết dễ dàng dưới bàn tay bẩn thỉu của chúng mày được!
Tổng phụ trách liều xông vào thì Trang định giơ cái kéo lên đâm mụ đúng lúc đó Vũ nấp từ đằng sau đấm liền xông tới ẩn mụ tổng phụ trách thật mạnh ra góc và kéo tay Trang ra khỏi căn hầm. Hai người họ chạy đi. Vũ kéo tay Trang thật mạnh:
-Mau lên! Rời khỏi đây thôi!
Trang định quay lại đóng nắp căn hầm nhưng Vũ ngăn lại:
-Đi nào! Không còn thời gian đâu!
Họ chạy qua khuôn viên vườn cây của trường thì thấy hai con chó đen lúc nãy đang bị nhốt trong một chiếc lồng. Chúng hung hăng và dữ tợn khi nhìn thấy hai người, chúng dùng chiếc răng sắc nhọn cắn vào song sắt. Vừa nhìn, Trang vừa hỏi:
-Tại sao trong trường học lại thả loại chó này!
Vũ thêm lời:
-Mình không biết! Thường ngày chúng là những con chó hiền lành và đáng yêu! Thật không hiểu nổi mụ ta đã làm gì với chúng!
Trời nổi sấm và đổ mưa ào ạt xuống như thể không còn có ngày mai. Cây cối trong khuôn viên trường nghiêng ngả, tất cả bụi và lá cây bị gió thổi mạnh đi như một cơn lốc. Trang nhìn ra phía cổng trường và thấy có bóng một chiếc xe ô tô, cô toan định chạy ra kêu cứu thì nhận ra đó chính là con trai bà hiệu trưởng. Cô kéo tay Vũ nấp trong khuôn viên của trường. Trang nói:
-Sao hắn lại đến đây? Phải chăng định giúp bà mẹ quái vật của mình?
-Không! Chúng mình đã xem đoạn băng đó! Chỉ có 4 kẻ đã giết các nữ sinh đâu có thấy ghi lại đoạn nào có mặt hắn đâu!
-Dù sao thì hắn cũng đã gián tiếp gây ra cái chết của Mai và mở đường tội lỗi cho những kẻ bệnh hoạn kia!
Trang im lặng một lúc rồi hỏi Vũ:
-Làm gì với hắn bây giờ?
Vũ đứng dậy và nói:
- Hắn sẽ là con tốt cho cả hai ta!
Hai người vừa đứng dậy thì bất chợt họ bị hai con chó đen nhảy xổ vào cắn. Trong lúc hoang mang dường như sắp thiếp đi Trang chỉ còn kịp nhìn thấy hiệu trưởng đang đứng nhìn cô.
Hiệu trưởng ra hiệu cho hai con chó trở về lồng. Y tá, tổng phụ trách và người phụ nữ bí ẩn còn lại cùng nhau kéo Trang và Vũ về căn hầm. Lúc đó Trung- người đã gián tiếp gây ra sự việc này mới hốt hoảng hỏi hiệu trưởng:
-Chuyện gì thế này mẹ?
-Con lên phòng mẹ đi! Ngồi im! Đừng nói nhiều!
Trung nghe theo lời mẹ của mình, anh ta đi vào phía trong trường và im miệng không dám hé môi nói một lời nào. Hiệu trưởng rút mạnh con dao cắm trên vai mình ra vứt xuống đất. Mụ xé một bên tay áo sơ mi và băng lại chỗ bị đâm để cầm máu. Mụ quay lại nhặt con dao lên và đi tới căn hầm ấy.
Trang mê man, cô liu diu hé mắt, cô chóng mặt, mọi thứ đều mờ ảo. Rồi mọi thứ bắt đầu hiện dần ra. Cô bị trói chặt trên bàn mổ, hiệu trưởng ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đứng đằng sau là tổng phụ trách và người phụ nữ bí ẩn đó. Y tá đang lau sạch con dao bằng chiếc khăn mùi xoa. Hiệu trưởng vỗ tay và bắt đầu lên tiếng:
-Chúc mừng! Lần này mày thành công hơn những lần trước nhiều đấy! Nhưng vẫn không thể hại được tao đâu!
Miệng Trang bị bịt chặt bằng băng dính nên cô không thể kêu lên được. Cô đưa mắt nhìn quanh vì không thấy Vũ đâu cả rồi Trang thấy Vũ đang ngất và bị trói ở góc căn hầm. Hiệu trưởng dựt miếng băng dính trong mồm Trang và nói:
-Sao? Có điều gì muốn nói trước khi chết à?
-Tôi xin bà! Nếu có giết thì giết mình tôi thôi! Đừng giết cậu ấy, cậu ấy vô tội!
Mụ ta cười phá lên:
-Ôi! Một tình yêu đẹp! Nàng hi sinh vì chàng đây!...Không bao giờ! Mày nghĩ tao sẽ ngu như vậy sao? Để nó sống thì tao sẽ chết!
Trang bật khóc, cô lắc đầu quầy quậy, cô ân hận khi lôi Vũ vào chuyện này. Dường như cô nhận ra một điều gì đó, nó xoáy sâu vào trong tim cô và nó bắt cô phải thừa nhận rằng cô đã yêu Vũ từ ngay lần đâu tiên gặp. Càng nhìn Vũ cô lại càng khóc lớn. Suốt những tháng ngày cô khinh rẻ con trai và tình yêu rồi đến lúc cô cảm nhận được nó đến với mình lần đầu tiên thực sự có ý nghĩa trong đời thì cũng là lần cuối cùng nó đến với cô. Hiệu trưởng khẽ vuốt mặt Trang và nói:
-Nín đi nào! Chuyện này sẽ không qua nhanh đâu!
Nói đến đó mụ quay ra hướng mắt về phía Vũ:
-Hai bọn mày sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng! Lúc đó thì tha hồ mà yêu nhau!
Trang khẽ nấc lên từng tiếng và hỏi hiệu trưởng:
-Tại sao? Tại sao bà lại phải làm điều này?
-Đừng bao giờ hỏi tại sao? Tao nghĩ tự mày sẽ trả lời được mà!
Mụ quay ra nói với ba người còn lại:
-Cứ chuẩn bị các thứ đầy đủ đi! Tôi giải quyết xong vụ thằng Trung đã!
Họ gật đầu vâng lời. Hiệu trưởng đi đến chỗ Trung...
Lúc đó Trung đang ngồi ở trong phòng hiệu trưởng. Hắn chống tay lên trán và luôn đặt ra câu hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra ở nơi này vậy”. Những câu hỏi vẩn vơ được đặt trong đầu hắn rồi một cái bóng trắng lướt thoáng qua cửa, hắn hoảng hốt khi nhìn thấy nó. Trung bắt đầu đứng dậy bước chân và ghé đầu qua cửa để nhìn xem đó là thứ gì. Hắn chợt thấy có bóng người đang đứng ở khu vực uống nước của giáo viên thì giật mình. Nó như một thứ hương hoa, một thứ u mê khiến hắn phải mò mẫm đi theo giống một con rối. Trung đang lạc vào một thế giới kì ảo mà chính bản thân anh ta cũng không thể thức dậy được. Nó lôi kéo, nó dẫn lối mà Trung chỉ việc ngoan ngoãn vâng lời đi theo. Qua khu vực của các giáo viên trong trường, bước lên cầu thang, lên tầng ba...Khi Trung mở mắt và tỉnh dậy cũng là lúc hắn đang đứng trên tầng 3 của dãy khối 9. Trung dụi mắt thì thấy mình đang đứng ở trước cửa lớp 11a2. Hoảng hốt, giật mình và run sợ, hắn chửi thề:
-Khốn kiếp! Cái gì đang xảy ra thế này?
Hắn bỏ qua trong đầu chuyện này rồi bước xuống cầu thang. Lúc đó có một giọng nữ vang lên:
-Anh không nhớ là mình hay đứng ở đây và ngắm quang cảnh trường học hay sao?
Trung đứng khựng lại như có một thứ gì đó chạy luồn qua não và tim hẵn. Hắn quay lại nhìn và ngã xuống. Hắn lắp bắp nói không nên lời:
-Cô...cô...!
Đó là một người con gái mặc bộ đồng phục của trường. Cô ấy đứng ở mép lan can chống tay lên đó. Cô đứng và nhìn xăm rồi cô mỉm cười và quay ra nhìn Trung. Như có thứ gì đó mắc ở cổ hắn khiến hắn nói không nên lời. Hắn nhận ra khuôn mặt ấy và nói:
-Cô chết rồi!... Cút đi! Đừng có lại gần tôi!
Hắn đứng dậy và chạy nhưng cái bóng ấy lại đứng ngay đằng sau lưng hắn. Nó luồn tay ôm eo hắn, ghé sát miệng vào tai và thì thầm:
-Làm sao mà em có thể đi khi không có anh!
Hắn hét lên:
-Không...! Không....!
Cái bóng nắm tay anh ta kéo đi. Cô ta nhảy xuống từ ban công lớp học và kéo theo Trung xuống. Hắn ta hét lên và...chết. Hiệu trưởng khi lên đến văn phòng và không thấy Trung, mụ giật mình khi nghe thấy tiếng con trai mình hét và im một hồi. Vội vàng mụ ta chạy lại phía có tiếng hét. Dưới trời mưa, tiếng hét của hiệu trưởng còn ghê rợn hơn cả tiếng trống trận. Nó thảm thiết, chua chát, nó xé tan bầu trời, nó khiến mọi thứ phải im lặng. Khi nhìn thấy cái xác của đứa con trai yêu rơi từ tầng 3 xuống. Mụ như hoá điên. Mụ chạy lại ôm lấy xác con trai và gào khóc thảm thiết. Trong căn hầm, cả ba thuộc hạ của hiệu trưởng đều có thể nghe được cái tiếng khóc ghê người ấy. Y tá nói với tổng phụ trách và người phụ nữ kia:
-Cô Hà đi với tôi xem có chuyện gì! Còn cô ở lại trông chúng!
Hai người đó chạy ra khỏi căn hầm. Trang quay ra nhìn người phụ nữ đó:
-Em xin cô! Hãy làm ơn!
Người phụ nữ đó tiến lại và bỏ mũ ra. Trang giật mình vì cô đã loại trừ và không nghĩ đó chính là...cô chủ nhiệm. Trang hỏi:
-Tại sao cô lại ra nông nỗi này?
Cô chủ nhiệm không nói gì cả chỉ lặng lẽ tháo sợi dây thừng trói tay chân Trang lại. Trang chạy đến bóc miếng băng dính bịt ở mồm Vũ, tháo hết dây thừng và đỡ cậu dậy. Lúc đó, Vũ vẫn còn mơ màng nên gạn hỏi:
-Chuyện gì vậy!
Trang vừa khoác tay vũ, vừa đỡ cậu dậy:
-Nhanh lên!
Đỡ Vũ đi Trang quay lại nói với cô chủ nhiệm:
-Hãy đi với bọn em!
Chủ nhiệm lại lặng lẽ ngồi lên chiếc ghế bên và nói:
-Hãy đi đi! Cô bước chân vào rồi thì không thể nhấc ra được nữa! Mau lên! Họ sắp quay trở lại! Không còn thời gian nữa đâu!
Trang đành mím môi đỡ Vũ ra. Cô đưa cậu ra một bụi cây và nấp ở đó. Cô chủ nhiệm tay run run nghe điện tho