- Cái đồ cưa sừng làm ghé ! - Cô hừ mũi, lăm lăm ngã tư tới, vừa hay chiếc ô tô của anh dừng ngay lúc đèn xanh chuyển màu.
- Lạc Thiên, anh nhìn vào đây nhá !
Đèn flash lóe sáng, Khả Vy nhỏm người lên, năm đầu ngón tay trái rẽ một đường chính giữa vào tóc mái Lạc Thiên trong khi ngón trỏ bên phải giữ phím chụp hình. Bức hình cho ra là một khuôn mặt thiểu não với hai con ngươi mở to ngước lên choán giữa màn hình, đặc biệt phong cách thời trang những năm đầu thế kỉ 21 gây ấn tượng khó phai. Khả Vy trở về ghế, thắt lại dây an toàn, rồi cười như sẽ không còn được cười nữa.
- Quỷ tha ma bắt, em làm trò gì thế ? - Lạc Thiên bị chọc quê nhưng vẫn phải giữ tay lái, lăn bánh khi tín hiệu dành cho người đi bộ thay đổi.
- Em có làm gì đâu, điện thoại của anh, giả anh... nè ! - Khả Vy tinh ranh đặt chiếc di động vào đúng chỗ của nó. Lạc Thiên càu nhàu và phát “sốc” khi xem hình ảnh, anh chọn lệnh xóa vĩnh viễn.
- Là lá la ! - Khả Vy ngó nghiên nhìn đường phố, cô cười mẩm, không ngờ lại có cách trả thù hay ho đến thế.
- Ring ring ring !
Lạc Thiên thấy bộ dạng vợ rất nghi, cô chụp hình để rồi đưa mình xóa đi thôi ư, không hề có hành tung bắn bluetooth, hay vì mình vẫn đẹp trai quá nên thất thế, rồi anh nhìn vào điện thoại, Tuấn Kiệt và Trần Hùng cùng mời tham gia gọi nhóm, anh cũng chẳng ngại cô mà nhấn loa ngoài thay vì phải luồn dây tai nghe.
- Ặc ặc ặc ! Ha ha ha !
- Hai cái người này, chưa gì đã cười điếc hết cả tai, có chuyện gì nói mau tôi đang đi trên đường !
- Anh Thiên / Ông Thiên có quả tự sướng trước ống kính độc nhất vô nhị quá nhỉ !!!!!!!! Có lẽ thành xu hướng cho độ tuổi hồi teen học tập ! Ha ha ha ha ha...
- Vô duyên ! Phụt ! - Lạc Thiên cắt liên lạc với họ khi cuộc đàm thoại còn chưa được một phần ba phút. Tiếp đến anh quay sang cô vợ “thảo mai” của mình trì triết - Được lắm, tối nay em không sống được với anh đâu ! À, đêm nay chứ ! Dù gì anh cũng có chìa khóa sơ cua tất cả các phòng ! Hehe ! - Lạc Thiên giỏi cái đe dọa vợ bằng cách này ( mà anh cũng chỉ có mỗi món nghề đem răn đe con Cáo thôi).
- Đừng hòng ! - Khả Vy tự trách mình ngu ngốc, ai đời lại động đến ổ kiến lửa. Cô chấn an bản thân và dự định sẽ chèn một cái tủ trước cửa phòng.
- Két !
Cuối cùng sau nhiều pha châm chọc không thua nước nhau họ đã về tới nhà, căn biệt thự mở sẵn cổng và có ánh đèn từ trong hắt ra.
- Trước khi đi em không khóa cổng sao ?
- Chính anh là người ra sau cuối mà !
- Vậy ai đã bật đèn trên phòng em kia ?
- Trộm... mmmmmm ! - Khả Vy hét toáng lên khiến âm thanh vang vọng trong ô tô, Lạc Thiên nhanh nhẹn bịp miệng cô lại, đúng là bọn đàn bà con gái chỉ có thế là lanh chanh.
- Trật tự nào, ở đây an ninh tốt làm sao có trộm được ! Hẳn y là người trong gia đình, hoặc có một hình nhân Lạc Thiên hay Khả Vy nào hoặc cả hai cùng tồn tại song song với cuộc sống của chúng ta ! Ma ?
- Úi úi, đừng đừng, con sợ ma lắm ối làng nước ơi ! - Khả Vy hình dung đến hai xác người trắng bợt vận phục trang của cô và anh lởn vởn quanh nhà, có khi hai con ma đó tự tiện dùng đồ một cách ngang nhiên.
- Đùa đấy, có thế mà cũng sợ ! Nhưng là ai được nhỉ ?
Lạc Thiên tháo dây an toàn cho Khả Vy, anh mở cửa xuống, cô chuyển người sang ghế anh rồi cũng thoát ra ngoài luôn, co rúm nấp đằng sau tấm lưng vững vàng.
- Sợ ma như thế dê con cười cho đấy !
- Xì xì, anh giỏi thì vào trước đi !
Lạc Thiên lừa cô sải bước rộng, anh đi vào trước, Khả Vy không thể tỏ ra can đảm hơn, cô nhón chân nhanh theo.
- Ai vào nhà của chúng tôi vậy ? - Đứng trước bục cửa, anh xoạc chân rộng ngang vai, chống hông đầy khí thế khiến Khả Vy bắt nhịp đứng phối hợp tạo dáng.
Một bóng người từ trên lầu thoạt xuất hiện, vóc dáng mảnh khảnh, tiếng giầy cồm cộp gợi về quá khứ xa xôi. Lạc Thiên đưa tay ra sau giữ Khả Vy lại gần, bao bọc trong vòng hơi ấm.
- Xin chào cậu chủ, cô chủ, tôi được cử tới đây để chăm sóc cho bé con sắp chào đời của hai người, hay nói cách khác tôi sẽ là v-ú-n-u-ô-i lo toang mọi việc trong nhà và sức khỏe của cô chủ. Tôi đã dọn đồ đến đây, vì nhà chỉ có hai phòng nên tôi sẽ dùng chung phòng với cô chủ, không phiền chứ ?
Lạc Thiên và Khả Vy há hốc miệng trước một phụ nữ trung niên đeo cặp kính dày kèm theo nốt ruồi gần cánh mũi. Thân hình bà xương xương và tóc búi thấp sau gáy, hệt như vị quản gia bước ra từ « truyền thuyết ».
- Không, chúng tôi đã sát nhập cùng phòng, Khả Vy ở phòng tôi, phòng cô ấy toàn quyền cho bà sở hữu đó ! - Anh hoàn toàn có thể cam đoan chính người mẹ yêu quý đã « ban tặng » con người này đến đây.
Khả Vy véo tay anh, toàn nói luyên thuyên thôi, ai thích chung phòng với đàn ông con trai chớ.
- Đồ ngốc, em thích bị bà ta giám sát à, nhìm mà coi, so với quản gia Tôn bà ta « ác » hơn nhiều ! - Anh thủ thỉ bên tai cô.
- Ồ không, cô chủ còn quá trẻ để có đầy đủ những kinh nghiệm mang thai, hơn nữa… vấn đề này… thì thật sự cần phải gìn giữ trong suốt quá trình bé nằm trong bụng mẹ !
Khả Vy lấy tóc che mặt, bà ta đang nói những lời này nhằm mục đích nhắn nhủ điều gì đây, cô… vẫn trong sáng mà !
- E hèm ! Bà biết gì mà nói chứ ! Chúng tôi là vợ chồng mà ngăn vách thì còn ra thể thống gì ! - Ngay sau câu nói này anh bị đấm bốp vào lưng nhưng vẫn ngoan cố - Bà muốn thế nào thì muốn, nhưng mỗi đêm tôi không được ôm con tôi không chịu được !
- Nhưng ngày tháng trước hai người vẫn chia phòng phải không cô chủ ? - Trạng thái ngân cao của giọng nói phảng phất sự cương quyết bảo thủ.
- Dạ ! Vâng ạ ! - Khả Vy khép nép không dám nói to, có phải câu nói của Cao phu nhân « Sống giữ mình với tác nhân khách quan » là thế này đây, tác nhân khách quan ư ? Cô dần dần thoát khỏi vòng vây của anh.
- Ngốc thế không biết ! Nói láo có làm sao đâu ? Em thích bị kìm cặp gò bó ư ?
- Cô chủ đứng ngoài trời trở gió rất dễ bị cảm lạnh, vào đây tôi xoa bóp cho ! - Và bà tách cô ra khỏi anh.
Chương 11.1: Mẹ vợ - Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
Ngước lên trần, Khả Vy bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh, khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.
- Cô đã ngủ chưa ? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ ?
- Dạ !? - Khả Vy bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặt Lạc Thiên, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.
- Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Lạc Thiên !
- Cháu… không hề…
- Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không ?
Khả Vy giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vô giáo dục trong định kiến của bà ta.
- Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui, đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Nhược Lam quý cô sẽ thay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ ?
Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Cao phu nhân thì không ai thích hợp hơn. Khả Vy cúi thấp nữa, im tờ, phía ngực trái nhói đau, phản ứng nhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trên tay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đều trong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổi cả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơn lốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăng cho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câu trả lời ?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mình thôi, liệu lốc có đồng ý không ? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quên bẵng kỉ niệm đẹp…
- Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu ! - Bà quản gia không chịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.
- Cháu hiểu ạ ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bác nghĩ đâu ! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân… ! - đã đến lúc thức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quay đầu.
- Được rồi, cô ngủ đi, mỗi ngày nên bắt đầu và kết thúc đơn giản, con người sống sẽ nhãn nhã, tránh vướng bận.
Không thể chắc chắn đây là lời khuyên răn, nếu lỡ mắc đôi chân vào cạm bẫy rồi, thì điều đó giống như sự cảnh báo khắt khe và có thể cùng với những biện pháp can thiệp.
Cô ẩn mình trong chăn, mơ màng trong giấc chiêm bao…
.
.
.
Chương 11.2 : Mẹ vợ - Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
- Vợ ơi, em đã nấu bữa sáng chưa, có cần anh giúp… - Lạc Thiên vươn vai đi xuống, đêm qua anh ngủ khá ngon giấc nên quên đi có người thứ ba trong nhà.
Khả Vy vừa nghe tiếng bước chân cầu thang, cô lập tức dừng việc bếp núc, nhường lại cho vị quản gia và ngồi chầu chực gần bàn ăn.
- Không có gì đâu, để bác làm cho chúng ta cũng được ! - Cô tự ngượng với chính bản thân với cách nói thiếu trung thực.
- Cậu chủ ngồi vào bàn đi ! Vài phút nữa là có đồ ăn !
- Em này, có cần phụ bà quản gia thì… - Lạc Thiên không nghĩ cô vợ chỉ xấu tính với chồng thản nhiên ngồi chờ đồ ăn là xuất phát từ chủ quan, chắc bà quản gia không muốn Khả Vy bị vất vả.
- Không ! Tôi mệt ! - Khả Vy đánh tiếng thở dài thành âm thanh lớn, cô lắc đầu uể oải.
- Em mệt sao ? Đêm qua bà ấy cướp chăn của em à ? Nghỉ đi, anh lấy cốc sữa uống nhé ! Để anh vào giúp bà ta vậy, không thì bà hành hạ mẹ của dê con tội lắm ! - Lạc Thiên nói nhỏ kề hơi bên tai cô.
- Việc gì phải thế ! Anh cứ để bà ta làm, tôi là cô chủ, tôi không cần động tay !
- Có gì đâu, tôi chuẩn bị xong bữa rồi đây ! - Bà quản gia khệ nệ bưng từng đĩa thức ăn bày biện lên bàn.
Có những sáu chiếc ghế cho ba người, tuy nhiên bằng mọi cách thứ tự ngồi luôn có bà xen giữa. Khả Vy chuyên tâm vào việc dùng bữa, cô không mảy may màng tới ai đã gắp cho mình những gì, và những tiếng thao thao nói chuyện, bịp mắt, bịp tai, bịp miệng, làm ngơ thật chẳng dễ chút nào.
- Tối nay vợ chồng chúng tôi ăn tối bên ngoài, có gì bà cứ ăn rồi đi ngủ trước ! - Có phần bất tiện, dù không nói nhưng Lạc Thiên thừa hiểu vợ đang bị quản thúc lỏng, sẽ thoải mái nếu hai người dành thời gian cho khoảng tĩnh mịch riêng tư. Anh đá nhẹ vào chân để Khả Vy ngẩng đầu lên rồi nháy mắt.
- Khỏi ! Tối nay tôi ngồi thiền, không có thời gian rảnh, anh tìm người khác đi cùng là hợp lí nhất ! - cô vốn không quen giở chất giọng câng câng thiếu hòa khí này.
Lạc Thiên nhận thấy rõ nhất sự thay đổi vô cớ của cô, theo cô anh tìm ai là thích hợp, lẽ nào là Trần Hùng hay Tuấn Kiệt. Vợ ngốc, bày cách cho mà không chịu phối hợp. Tuy nhiên anh luôn không bận tâm đến nỗi khó của Khả Vy nên tình cảm của anh chỉ xuất phát từ sự chỉ đạo nơi con tim mà thiếu mất khía cạnh thực tế, trong anh vợ luôn được đặt ngang hàng với chồng, phải là dấu bằng, xấp xỉ không hợp lệ.
Khả Vy đảo mắt quan sát thái độ của bà quản gia, hy vọng tích cực bà sẽ cho rằng cô quả thực không có ý xấu, Lạc Thiên không đời nào chấp nhận một cô vợ ngang bướng. Nhưng không, bà yêu cầu cô tôn trọng cậu chủ với lối giao tiếp dè chừng và không cân xứng.
- Dưa hấu phải ăn hết cả phần màu đỏ, chỉ chừa lại chỗ cùi màu xanh nhạt ! - Bà hết để ý vấn đề xưng hô, lại tới chuyện ăn uống. Bà nằm trong những người già cả có xu hướng tiết kiệm. Trong khi dùng hoa quả tráng miệng, bà không ngớt lời chê trách Khả Vy, nào là nhả hạt vào tay để vất cho gọn gàng, chú ý ăn hết những tép cam nhỏ rơi ra…
- Tiếc gì mấy cái này, Khả Vy thích ăn phần nào cứ để cô ấy tự nhiên, quan trọng là chất lượng dinh dưỡng chứ không phải ăn tạp ! - Lạc Thiên tỏ ra khó chịu.
- Để trồng ra một quả dưa người nông dân phải rất vất vả ! Chúng ta được hưởng nên trân trọng sức lao động của họ ! - Đối với bà thì Khả Vy cũng chỉ là một thanh niên đương độ, hoàn toàn không gánh vác trách nhiệm nào khác.
Lạc Thiên một phần vì muốn có người bầu bạn với vợ, một phần vì cần người có kinh nghiệm chăm sóc cho cô, anh đành xuề xòa, an ủi cô bằng ánh mắt.
Chiếc xe con lăn bánh, không thể đề nghị Khả Vy tới công ty cùng nên Lạc Thiên đành lùi muộn giờ làm một chút. Lí do cô không đồng tình theo anh bời cô cho rằng mình không đủ trình độ góp mặt ở đấy. Những kẻ khôn ngoan luôn hơn kẻ ngu dại một cái đầu, bao gồm đẳng cấp, vị trí và sự tôn trọng, cô không muốn mình trở lên thừa thãi, vô dụng khi chỉ biết ngắm nhìn anh làm việc, mà ngay cả một việc tối thiểu như pha trà, dọn dẹp các nữ thư ký và người làm đều phục vụ hết cả. Do đó cô tự thấy mình nằm ngoài phạm vi Trường Tồn.
- Bíp! Bíp!
Mải nhìn về chiếc xe phía con đường chia làm hai ngả rẽ, Lạc Thiên đã chọn sang phải, Khả Vy giật mình trước tiếng còi xe đỗ ven đường. Có hai kiện hàng vác trên vai người nam giới đi tiến về ngôi nhà.
- Hai cậu chuyển vào trong, lên cầu thang rồi rẽ trái phòng có cửa nhỏ hơn đấy! - Bà quản gia hài lòng về sự đúng giờ của đội ngũ vận chuyển chuẩn xác khi cậu chủ vừa ra khỏi nhà.
- Mang vào phòng cháu ư ? - Khả Vy cất tiếng hỏi.
- Chứ còn phòng nào khác ! - Bà kiệm lời đến nỗi để cô tự mình tìm hiểu khối vật chất bên trong bốn mặt bìa catton. Và cho tới khi khép cổng tiễn người vận chuyển đi bà mới giải thích:
- Đây chính là bụng giả cô cần dùng tới trong suốt thời gian mang thai…
Trên tay Khả Vy là hai vòng bụng nịt cao su màu da người, một cái dành cho tuần thứ mười bốn với lớp silicon dày cỡ sáu cm, cái còn lại ghi số hai chín, với phần độn cộm lên rõ hình chiếc rốn. Công nghệ sao chép chú trọng tới cả cân nặng, áp lên bụng cô có cảm giác như một phần thân thể gắn bó với mình. Càng ngày thủ đoạn đem ra để lừa phỉnh Lạc Thiên càng tinh vi hơn.
- Bắt đầu từ tuần này quấn bên bụng là vừa rối đấy. Cậu chủ sẽ không thể nghi ngờ khi cái thai có dấu hiệu lộ rõ.
Khả Vy nhận từ bà kính cẩn bằng hai tay, cô vòng qua eo và phủ làn áo lên, tuyệt nhiên không đối thoại thêm. Nếu câu nói ngừng được chuyển động của bánh xe dối trá, cô sẵn lòng gào khàn để mang thành thật về bên anh, nhưng nếu chỉ là nếu, người ta không làm được nên mới đặt “nếu” để ước ao.
*
- 1000 dollars ? Are you ok ?
- Không bao giờ ! Tao không phải hạng thèm tiền.
- Oh! 5000 ?
- Never ! - Vũ Gia Minh lắc cổ tay lên tiếng.
- S-h-i-t ! 5000 Euros ?
- If you don’t go away, I will…
- Oh, no. 6000 Bảng Anh, số tiền này đủ chưa ?
Vũ Gia Minh xé tấm chi phiếu sắp được điền thêm một số 0 ngay trước mặt lão tây đô to. Y có khả năng giao tiếp thuần thục với dân bản địa mà ban đầu đem ngôn ngữ Mỹ Latin lai căng sử dụng.
- Bảo vệ, tiễn khách ! - Anh đủ bình tĩnh để kìm cơn nóng giận.
- Damn ! Con nhỏ đó có cái gì mà ghê gớm, mượn của chú em một đêm thôi mà. 10000 Bảng Anh ! Tao sẽ bo riêng cho nó, chú em hưởng tất được chưa?
- Tao nói lại, Vũ Gia Minh này không phải hạng buôn người, càng không tàng trữ gái m-ạ-i d-â-m.
- Idiot ! Stupid ! - Y có một màu mắt xanh và mái tóc vàng buộc thành chỏm hạt đậu phía sau gáy, cơ thể lực lưỡng cùng đám đô con theo sau cho phép y ném nguyên chai rượi còn nguyên xuống mặt bàn.
Đổ vỡ, một giọt đỏ bắn lên tận con mắt, khiến hắn trở lên dữ tợn và long sòng sọc con ngươi nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh đâu có làm trái đạo lý, anh bình thản đứng dậy kết thúc. Cái dáng thư sinh lướt ngang qua khiến bọn tây điên tiết, chúng ra khỏi quán bar khi đã xô đạp hàng chục chiếc ghế và lượn vào một ngõ kín.
- Thưa bà, không ăn thua. Tiền giải quyết được tên chủ ! Hắn giữ con nhỏ lắm, chúng tôi không thể !
- …
- Được thôi! Triển khai cái loa phóng thanh theo cách khác đi ! Bà già đừng quên thù lao cho lũ này!
- Được rồi, ta ròi sẽ thu xếp ổn thỏa chỉ cần mấy người kín miệng.
Cao phu nhân vội vàng gác máy khi Lạc Trung đẩy cửa bước vào, anh tới để hỏi ý kiến cho dự án khánh thành chung cư.
- Sao vậy mẹ ? - Anh đã nhìn thấy nét thiếu bình tĩnh khi bà giấu chiếc di động trong lòng bàn tay.
- Không có! Mẹ… nói chuyện với phu nhân nhà họ Hoàng thôi… Có việc gì cần thông qua ?
.
.
.
Chương 11.3 : Mẹ vợ - Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?
Khả Vy chân sáo bước xuống lầu, thói quen cô vẫn hay chạy nhảy khi Lạc Thiên không có nhà. Lập tức giọng nói người quản gia già đáng kính vang lên:
- Cô nên nhớ mình không có một mình, phải ý thức đứa trẻ trong bụng là ai? Không chừng là người thừa kế tập đoàn Trường Tồn đó, dù giả hay thật cô luôn luôn phải tuân theo. Chứ loại con gái cứ hơ hớ, tơn tởn chẳng ra làm sao cả ! Vô văn hóa ! Để cửa đấy tôi ra mở, cô thì làm gì có người nào tới gặp, chắc người ta nhắn cậu chủ !
- Dạ, cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn ! - Khả Vy chạnh lòng, cô đi vào gian bếp rửa bát bữa sáng. Tiếng chuông ngoài cổng vang lên thêm một lần nữa.
- Này, đừng dùng lọ rửa bát, mùi lắm! Tôi thấy trong phòng tắm của cô có cái chai hương thoang thoảng nên mang xuống, đem ra mà dùng.
Khả Vy theo hướng tay bà nhìn về thứ dầu thay thế, có thể làm sạch bát bằng thứ hóa mỹ phẩm trong nhà tắm ư ?
- Bác ạ, đây là sữa tắm, không dùng để rủa bát, nếu bác sợ mùi cháu sẽ tráng nhiều nước lên là khử mùi được ạ !