Old school Easter eggs.
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full

[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full

[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full - Trang 42

Xuống Cuối Trang



- Không, anh lấy cho em cốc nước ! Vậy thôi ! Em thích uống nước có chút đường, anh chịu khó xuống bếp nhé ! - Cô làm bộ nhăn nhó, đặt tay lên đầu ngăn không cho anh chạm vào trán mình.

Lạc Thiên vỗ nhẹ vào vai cô rồi đi xuống, cô lại ngoan ngoãn bên mình là anh yên tâm rồi. Đi qua bà quản gia, anh không thấy bộ dạng lấm lét của bà ta. Hai tay bà đang bận lau dọn chiếc bình cổ.

Khả Vy vùng chăn ngồi dậy, cô quơ lấy chìa khóa tủ, lục đục tra vào, tất cả mọi đồ dùng không dành cho bà bầu và những chiếc bụng giả đều được cô cất giữ trong đấy.

- Cô nhanh lên, cậu chủ sắp lên rồi ! - bà quản gia ngó xuống quan sát.

Khả Vy gài chéo lớp cao su đằng sau lưng, cô trật vật chỉnh lại, lại càng rối hơn khi bà quản gia cứ giục hoài khiến cơ tay đi chệch sự chỉ đạo của não bộ.

- Bỏ ra tôi gài cho ! - Bà lao vào giúp đỡ, vừa đúng lúc Lạc Thiên bước đến cửa.

- Vợ à, của em đây !

- Mỏi lưng, bác đấm nhẹ tay thôi nào ! - Vào vị trí ngay lập tức, cô chỉ kịp ngồi vắt chân trên giường, ngúng nguẩy yêu cầu.

- Bác cứ để đấy tôi thay ! - Lạc Thiên ngồi xuống, anh thế chỗ bà quản gia. Đành là thế, bà chấp nhận để hai người gần gũi khi chiếc tủ chưa kịp khóa. Di chuyển lại gần, bà nhẹ nhàng rút chìa.

- Vy à, anh biết em mang bầu nên nóng tính, chuyện sáng nay anh không để bụng đâu ! - Lạc Thiên nhẹ nhàng xoa bóp tấm lưng cho Khả Vy, bà già và cô nhóc đang chống lại một người đàn ông nhạy bén, nhưng làm sao anh nghĩ tới chuyện mình bị lừa phỉnh mà nghi ngờ họ được chứ.

- Tôi đâu cần để tâm tới thái độ của anh !

Lạc Thiên thậm chí còn cười nhẹ, anh không phản bác hay chê trách gì vợ. Lúc cần cô ấy lễ phép gọi anh, còn không thì vẫn như ngày nào. Anh không cho Khả Vy là người tinh tế, đối với anh cô là tất cả những gì tự nhiên, đơn giản, chỉ như những con số từ một tới chín nhưng trong ván sodoku có quá ít dữ kiện.

- Quản gia, bác làm cho bé con của tôi bát cháo tim !

Và anh biết ngay sau khi bà quản gia lắc đầu giục dịch đi xuống, biểu hiện của cô vợ sẽ còn chân thật hơn nhiều.

- Lạc Thiên, tôi ghét sự giả tạo, và nếu chỉ vì con anh quan tâm tôi thì thật không cần thiết. Tôi đây sống tự lập từ nhỏ, không quen được nâng niu. Mới lại có người lớn trong nhà, đừng... chạm vào tôi,... xấu hổ lắm !

Từ chạm bao gồm những cái ôm, nhưng lần anh mang đến cảm giác tha thiết về bên cô. Xấu hổ chẳng qua đã bị thuần hóa và ngượng ngùng khi để người khác bắt gặp. Cô sao thế này, dù quay mặt nhưng không tài nào nói cứng hết câu. Ngưỡng tưởng sẽ trả lại anh giây phút êm đềm, mà thực ra cô còn đang tham lam chiếm hữu. Bàn tay anh vẫn đang đặt trên bờ vai cô đấy thôi, đâu có nhận lại kháng cự nhỏ nhoi nào.

- Có ai ưa dối trá chứ ! Được thôi, nếu em muốn anh sống thực, anh tóm luôn cả con Cáo và bé Dê con ! - Lạc Thiên vừa nói vừa đùa, khuôn mặt cố tỏ ra hóm hỉnh nhất có thể che đậy bối rối tuôn trào, cái ôm từ đằng sau cho cô một bờ vai đủ lớn, hơi thở thêm nồng nàn và ấm áp siết chặt trong lồng ngực.

Lãng mạn hay khoa trương, vòng tay này cũng như cách bày tỏ tâm tư hòa quyện mà anh muốn cô nhận được. Anh đã mất thói quen đi cùng những đám người trưng diện, hay bỏ qua cái cô độc trai trẻ, những giây phút cô vắng nhà cho anh thấy nỗi trống trải sâu sắc mà không ai khác lấp thỏa.

Khả Vy không đủ khả năng đếm được nhịp đập của con tim anh, thứ cô cảm nhận chỉ là những lần co bóp tích cực, vận hành tối đa vòng chuân chuyển máu. Hình như cô đã biết, dường như anh đã chỉ cho cô thấy cách nặn ra yêu thương thế nào.

- Khịt khịt ! Người em chẳng quyến rũ tẹo nào ! Không thơm tho, cũng chẳng mềm, có mùi mắm, hôi rình !

Khả Vy không cử động, cô sợ một sự dịch chuyển sẽ nới lỏng vòng tay anh. Lạc Thiên đâu thèm ngó ngàng tới những gì cô nói, anh lạm dụng vị thế mà áp lại gần cô, nên cô chẳng muốn chống trả, để anh lấn át.

- Em đi ăn mảnh hả ? Cả ngày anh làm việc quần quật mà đến ngày nghỉ em bỏ anh lại !

- ... Thực ra em có chút phiền muội, em tới gặp anh Kỳ, à quên, Vũ Gia Minh, à à, em gặp... Em... - Nói đằng nào cũng khó, nhắc tới tên Nhược Lam còn rắc rối hơn nữa, - Em đi đòi nợ Vũ Gia Minh, ha, cái vụ xem bói hắn nợ tiền em ! - Cô chẳng muốn giấu giếm nhưng không tài nào cất tiếng được, chỉ nghĩ đến cái chết bất thình lình của mình đã đủ thống khổ. Khả Vy dựa hẳn vào ngực anh.

- Em thân thiết với Vũ Gia Minh nhỉ ? Anh không thích đâu ! - Lạc Thiên tỏ vẻ khó chịu, - Đừng có phịa chuyện mượn tiền, hắn ta mà thiếu tiền ư ?

- Không không, hắn toàn tiền to thôi, hắn mắc bệnh kẹt, đi xem bói mượn tiền em để trả ! Tiềng xăng xe cũng bắt em đổ ! - Khả Vy táo bạo nói dối.

- Vậy còn Kỳ, có phải là Triệu Đông Kỳ không ? - Lạc Thiên xoay người để giáp mặt với cô. Anh không kiểm soát, đơn giản chỉ thấy mình có quyền được biết.

- ... Dạ... Mà anh chưa bỏ thói quen gọi em là Cáo à ? Đáng ghét !

Lạc Thiên vẫn thấy có gì không ổn, anh định gặng hỏi lại nhưng cô vợ nghịch ngợm đang nhổ từng sợi lông tay mình, anh tạm quên.

- Cho anh nghe tiếng con đạp ! - Không kịp để cô phản ứng, anh rúc tai xuống, cánh tay ôm giữ hai bên eo.

- Đừng ! - Khả Vy bịp chặt tai anh lại, sượng sùng - Làm gì nghe được,... còn bé mà ! - chính xác thì làm gì có, dẫu thêm nhiều thời gian nữa thì cục silicon cũng chẳng động đậy.

- Ấy, dạo này em mập ra ! Bé con càng lớn càng bụ bẫm ! Tính ra mới có hai tám ngày. Nhưng sao chân tay em vẫn gầy nhẳng !

Làn da Khả Vy sởn da gà, sống lưng lạnh toát, thắt tim cô lại bởi niềm tin của anh. Cô còn quá trẻ để hiểu được niềm vui của bậc cha mẹ khi Thượng đế mang trẻ con tới với họ, còn Lạc Thiên, anh đã sẵn sàng để chịu một cú sốc chưa.

- Anh nhất định phải làm một người bố tốt nhé ! - Câu này đặc biệt dành cho bé con. Khả Vy nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thành khẩn. Cô không muốn bé con ấy chịu như mình, không cha mẹ. Nếu đối xử với bé tốt thì dẫu có là một ông bố nuôi hay bà mẹ thiếu kinh nghiệm bé cũng bớt tủi hờn.

- Anh hứa ! - Lạc Thiên véo lên chiếc mũi nhỏ của cô, anh cũng biết ở tuần tuổi này bé con còn bé tí tẹo, không thể cảm nhận được gì - Coi nào, em nên nghe nhạc giao hưởng để kích thích não bộ cho con, tránh ăn gan, uống nhiều sữa bột để tăng canxi cho cột sống, và còn... - Lạc Thiên ra vẻ bí hiểm.

- Còn gì nữa ? - Khả Vy nhíu mày, cô chủ động luồn tay anh đặt lên lớp áo trên bụng mình, ngỡ như mình là một phụ nữ đang mang thiên chức thật sự.

- Thôi, anh không nói đâu, em hung dữ lắm ! - Lạc Thiên rụt tay lại, đứng dậy lẩn tránh.

- Em cũng không quan tâm lắm, anh nói thì em nghe, còn không thì cũng không tò mò ! Lúc nãy em vào phòng thấy anh giật mình gấp quyển sổ lại, anh đã làm gì ?

- Kệ em đấy, tự đi mà kiểm tra ! - Lạc Thiên dựa lưng vào tủ gãi đầu, cô không tò mò thật ư.

Khả Vy liếc anh rồi ra bàn, lật từng trang của cuốn album.

Những tấm hình cô chụp chung với người mẫu nam đều bị “công nghệ hóa” theo cách thủ công, khuôn mặt của người mẫu đều bị bút dạ tô kín, rồi dán đè ông chồng Cao Lạc Thiên lên.

- Anh bôi mèo vào kỉ niệm của em đấy à ? Tô thì nhoen nhoét, người ta dán băng dính hai mặt chứ dán băng dính trắng làm gì ! - Nhưng cô không trách, nụ cười tỏa sáng trên bờ môi, cô đặt ngón trỏ vào khuôn mặt của anh trong bức hình.

- Công sức của cả một ngày đấy ! Để như thế dê con lớn lên nhìn thấy lại bảo bố đi thẩm mĩ mặt. Tốt nhất hôm nào đi chụp lại hoàn toàn !

- Hóa ra anh vừa chụp rồi dán à ! - Khả Vy hạnh phúc vô cùng. Hôm đó những kĩ thuật viên đã ghép ảnh Lạc Thiên chụp chung với Nhược Lam để ra ảnh cưới của cô thì hôm nay, niềm vui nhân ba khi chính tay anh là người lắp ráp. - Em thích kiểu đầu bổ đôi của anh cơ ! - Khả Vy vẫn híp mắt toe toét.

- Cái đồ ! Nhớ đấy, lần sau có gì phải rủ anh đi cùng, đừng có tự mình... không hay chút nào cả ! - Lạc Thiên quở trách, - Em tưởng phụ nữ để mái giữa mà không kì cục à !

- Này anh, cái mà anh định dặn dò em khi nãy là gì ? Cũng không đáng để nghe nhưng anh nói thử xem có gì mới mẻ không ? - thú thực ai khi bị người khác định nói rồi lại thôi chẳng tò mò.

- Ấy da, em thích nghe lại còn chối ! Nếu bụng tròn to là con gái, bụng nhỏ hơn là bé trai !

- Cái này em biết ! - Cô hướng lên nhìn anh.

- Còn điều này nữa... - Lạc Thiên đưa tay ho nhẹ, quay mặt ra phía ban công.

- Nói thì nói đại cho rồi ! - Thái độ không mấy bình thường của anh càng làm cô muốn biết.

- Người ta nói... thì là trích từ cẩm nang mang bầu... không phải anh nghĩ ra đâu đấy... họ khuyên rằng...

- Anh mắc tật lai dai rồi đấy, nói cho rõ nào !

- Nếu không cho chồng - Lạc Thiên như mắc chấy trên đầu, anh gãi mạnh hơn - ... nếu không cho chồng chạm vào người là không có sữa cho em bé đâu !
Chương 12.4: Vén bức màn sự thật


- ... Chạm nghĩa là sao ?... - Khả Vy nói bốn tiếng rồi im như tờ. Sắc mặt anh đỏ hồng lên trong khi cô tái mét, cô ngẫm kĩ từ “chạm” rồi mới bừng tỉnh - Này, đàn ông các người có máu dê à ? Ngày hôm nay anh quanh quẩn với mấy thứ vớ va vớ vẩn ư ?

- Em nghĩ linh tinh cái gì đấy hả ? Anh chỉ truyền đạt y nguyên lời khuyên của ông cha ta để lại, do cái đầu đen tối của em hết đấy ! Biết thế không nói nữa ! - Lạc Thiên cãi cùn. - Em có biết định nghĩa của động từ đấy là thế nào không ?

- Chẳng nhẽ lại là dùng tay chạm màn hình cảm ứng hả ? - Khả Vy cũng đã từng tìm hiểu về tác phong và cẩm nang của phụ nữ mang thai, lúc ấy cô đơn thuần chỉ nghĩ là gác chân lên cái gối ôm 37ºC, mà không hay các chị em trong đấy bình luận bla bla bla.

- Ừ ! Đúng đấy ! - Còn Lạc Thiên, với tư cách giảng giải cho người chỉ mới ngấp nghé sang tuổi công dân đang cố thể hiện mình chỉ suy diễn từ ngữ theo nghĩa đen, không hơn. Anh giơ chiếc điện thoại lên rồi tì ngón tay làm mẫu - Như thế này gọi là touch cưng à ! - quẹt lên màn hình đường trái tim méo xẹo.

Khả Vy dè chừng nhìn anh, cô giữ khoảng một mét rưỡi giữa cả hai.

- À nhầm, gọi là collision thì chuẩn hơn ! - Lạc Thiên che miệng, anh dùng từ hơi nặng rồi, cùng mang nghĩa va chạm nhưng từ “touch” dường như được hiểu theo cả nghĩa bóng của từ “chạm”. Trong các lời bài hát người ta vẫn hoa mĩ dùng từ đó nhưng hiểu sâu sa thì thật nghiêm trọng với cô vợ ít tuổi thiếu kinh nghiệm sống này.

Khả Vy ưỡn ngực đâm thẳng tới, đã đến lúc cảnh cáo tên chồng một vài vấn đề quan trọng.

- Gớm, anh thì giỏi tiếng tây tiếng ngoại rồi. Em không uyên thâm để hiểu mấy tiếng xì xồ đó !

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, kể trong phòng có quyển từ điển mà cô vợ nổi hứng “tham quan” thì anh sẽ nhừ tử với “touch” mất thôi. < Cái này các bạn cứ lên google dịch là sẽ rõ >

- Nhưng cái chuyện mà anh nói chúng ta phải làm rõ ! Không thì mỗi lần nhìn thấy anh trong phòng em không an tâm chút nào.

- Này, anh thì làm gì được em chứ ? Nhà còn có người ! Bộ em nghĩ mình hiền lành lắm hả ? - Lật về chiếc ô tô suýt bị mất dạo trước, anh đã trêu cô đổi một lấy một, lần này bình đẳng, quan hệ của cả hai đã “thăng chức” vùn vụt nhưng đánh giá về toàn diện, cô vợ này vẫn còn ngoan lắm.

- Chứ còn gì nữa ! Nửa đêm nửa hôm, anh đi vào phòng em, quăng cái gối xuống, hỏi như thế ai chẳng sợ ! Háo sắc vừa thôi !

- Thế rồi anh đã về phòng, còn có người níu kéo, tự tiện lấy cớ coi Mr.Bean qua phòng rồi...

- Chuyện đó... em qua kiểm tra hành tung của anh !

- Ơ hay cái cô vợ này, - Lạc Thiên chuyển giọng - chúng ta xét trên mọi phương diện là của nhau, thuộc về nhau, được cả hội đồng người chứng giám, lí do nào khiến em dở chứng... ăn gian !

- Quỷ tha ma mắt gì thế này, nghe đây, từ giờ trở về sau chúng ta mạnh ai người nấy sống ! - Khả Vy hùng hồn tuyên bố.

- Ha ha, em nhai lại câu này lần thứ mấy rồi nhỉ, nhiều quá anh không nhớ nổi, không còn hiệu lực đâu ! Nếu anh không nhầm quyển sách giáo dục công dân cấp III có trích mấy điều luật hôn nhân và gia đình, trong đó đề cập tới quyền hạn của vợ chồng thì phải. Không phải em không chịu học thuộc bài đấy chứ !

- Lằng xằng, anh đi học chỉ để ý đến những cái vụn vặt ấy thôi à ?

- Cái đấy mà vụn vặt họ cho vào sách giáo khoa làm gì !

Thực ra trong sách công dân lớp 12, ghi lại một vài luật lệ về quyền và nghĩa vụ chăm sóc ông bà, cha mẹ của con cái và ngược lại. Còn về vợ chồng, chỉ nhắc tới vấn đề phân chia tài sản, và quyền hạn nuôi con. Lạc Thiên đâu biết, anh đôi khi có tài nói dựa, tìm dẫn chứng liên đới để dụ khị cô vợ ngốc nghếch. Còn về Khả Vy, chương trình học của cô cắt giảm khá nhiều.

- Không gạt em nữa nha, chúng ta nói chuyện nghiêm túc chút nào ! Ngay từ đầu đã hai phòng riêng biệt rồi mà, đây là phòng em, anh chỉ là tạm trú tạm vắng khi được sự cho phép của em !

- Được thôi, nếu em thích nghiêm túc thì... - Lạc Thiên đã chuẩn bị sẵn tập giấy A4, in các thông tin trong máy, anh đã dự định chỉ giáo cho cô vợ trong ngày, dắt theo chiếc kính không số bên mình, đặt lên mắt y chang một luật sư thực thụ - E hèm, nghe cho rõ đấy, lời nói đầu :

Gia đình là tế bào của xã hội, là cái nôi nuôi dưỡng con người, là môi trường quan trọng hình thành và giáo dục nhân cách, góp phần vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Gia đình tốt thì xã hội mới tốt, xã hội tốt thì gia đình càng tốt.

Tiếp tục, Chương I: Những Quy định chung / Điều 1. Nhiệm vụ và phạm vi điều chỉnh của Luật hôn nhân và gia đình. Cái này dài dòng không vào chủ đề chính, chuyển: Điều 2. Những nguyên tắc cơ bản của chế độ hôn nhân và gia đình. - Lạc Thiên cúi đầu xuống qua lớp kính quan sát cô vợ có còn đang theo dõi. -

1. Hôn nhân tự nguyện, tiến bộ, một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng. Gạch chân từ tiến bộ, giờ có phải là thời phong kiến nữa đâu.

2. Hơi bị dài, bỏ.

3. Vợ chồng có nghĩa vụ thực hiện chính sách dân số và kế hoạch hóa gia đình. Chuyện này chưa phải vấn đề đáng quan ngại. Chúng ta mới có một cháu vợ nhỉ ?! Còn nữa... đây: Chương III. Quan hệ giữa vợ và chồng - Lạc Thiên lật sang mặt sau tờ giấy, giảm tải chi tiết khác -

Điều 18. Tình nghĩa vợ chồng

Vợ chồng chung thủy, thương yêu, quý trọng, chăm sóc, giúp đỡ nhau, cùng nhau xây dựng gia đình no ấm, bình đẳng, tiến bộ, hạnh phúc, bền vững. Bất kì nguyện vọng nào của chồng, vợ đều phải đáp ứng. Đề nghị công dân Cao Khả Vy nghi nhớ điều khoản này.

Điều 19. Bình đẳng về nghĩa vụ và quyền giữa vợ, chồng

Vợ, chồng bình đẳng với nhau, có nghĩa vụ và quyền ngang nhau về mọi mặt trong gia đình. Tuy nhiên lời nói của chồng có giá trị và trọng lượng hơn.

Điều 20. Lựa chọn nơi cư trú của vợ, chồng

Nơi cư trú của vợ, chồng do chồng lựa chọn, không bị ràng buộc bởi phong tục, tập quán, địa giới hành chính.

Đó, em thấy không, nơi cư trú do người chủ gia đình lựa chọn, việc ở phòng này hay phòng kia là do anh quyết định. Giờ xem có tranh cãi gì không nào ?!


Khả Vy giật lấy tờ giấy, lạ thay anh cung kính đưa và còn chỉ chỗ mình đang đọc tới cho. Cô cẩn thận xem xét coi anh có bớt xén gì không.

- Cái này thiếu chữ vợ ! Phải là Nơi cư trú của vợ, chồng do vợ, chồng lựa chọn. Đồ xấu tính !

- Anh lấy tài liệu từ trên trang Hiến Pháp, làm sao sai được.

- Anh xóa đi rồi, còn nữa, đã bình đẳng thì lời nói của vợ, chồng có giá trị và trọng lượng như nhau.

- Anh không biết đâu, còn điều này : Bất kì nguyện vọng nào của chồng, vợ đều phải đáp ứng. Cái này anh không chỉnh sửa chút nào hết. Copy - Paste nguyên thể luôn !

- Vậy là anh thừa nhận đã xào nấu mấy cái kia phải không ?

- Giờ cứ theo luật mà làm, anh có nhiều nguyện vọng lắm ! - Lạc Thiên chặn ngang.

Khả Vy nhăn mặt lừ mắt nhìn, cô biết anh tào lao rắc rối, nhưng cô có cách của riêng mình.

- Thế huh ? Nói cho em biết anh muốn gì nào ? - Cô vuốt mái tóc rồi đá lông nheo.

Lạc Thiên đáp lại cô bằng thách thức, bà quản gia còn mải đi chợ mua tim cật, rồi nấu nướng mất khối thời gian, anh phanh ngực vươn vai nhưng luôn thủ thế.

- Vợ, cho anh hôn cái nào ! - Rất tự nhiên, anh lấn lướt thu hẹp bán kính.

- Khoan ! Anh phải cho thời gian chuẩn bị chứ ! Dù sao đâu có thể nói hôn là hôn ngay được ! - Thoáng chốc lâng lâng khó tả, Khả Vy nghệt mặt ra, cô cần tùy cơ ứng biến, anh ra đề rồi thì cô phải giải. Nhưng bằng cách nào đây. Bộ não lúc này đã bị ngưng chệ bởi những kích thích tê liệt.

Ngay chính anh cũng không tài nào lí giải từ câu nói bông đùa thành hành động thực. Khoảnh khắc để suy nghĩ quá ngắn ngủi, đưa ra mệnh lệnh trong đầu là lập tức tiến hành. Một chút mạnh bạo anh đẩy ép cô về mình, ghì chặt bả vai chỉ bởi một cánh tay khỏe khoắn, anh không cho cô thoát.

Bàn tay còn lại là một giá đỡ lí tưởng cho mái đầu cô, anh cấm cô vùng vẫy, độc chiếm phút giây này. Đây không phải lần đầu tiên, cũng vẫn là anh cướp lấy, nhưng tại vì cô cuốn hút quá, tại cô chiếm hết trung khu thần kinh của anh rồi, khiến nó điên đảo và dữ dội kiếm tìm.

Bờ môi anh quấn lấy cô ngào ngạt, che kín toàn bộ những gì chúng đi qua, như một cơn càn quét dữ dội. Anh tham lam đi tới tận cùng của bến đỗ, đắm say trong sắc vị tình yêu. Càng lấn tới, anh càng mê muội theo câu thần chú. Cô đang chơi trò bịp mắt, dẫn anh vào nơi của các mảnh ghép thuộc về nhau.

Khả Vy không hoàn toàn bị động, nguyện vọng này chẳng những mình cô phải tuân theo mà đi từ trong sâu thẳm, anh cũng là người thực hiện thỏa ước dành trao. Trong chớp nhoáng, cô nhận thấy mình là người hạnh phúc nhất trần gian. Nhiệt độ tăng dần khi làn da ma sát lên nhau, hấp lực càng mãnh liệt hơn, thổi bay hàng rào ngăn cách. Những ảo mộng tạo ra từ bong bóng, làn khói mờ ảo trong ngày cưới giờ đã được khoác lên lớp áo rắn chắc, bền bỉ bám theo mãi. May mắn trở thành định mệnh, bó buộc lên tự nguyện, nỗi đau xoa dịu hóa yêu thương thặng dư.

Hào quang từ hoàng hôn buông xuống, qua lớp kính, ánh sáng trắng bị phân tách thành bảy tia đơn sắc lung linh, bị cắt ngang bởi hai thực thể gắn kết, làm thành những vệt cầu vòng rực rỡ. Ngay cả Ông Mặt Trời cũng bị che lấp, tôn vinh cho môi hôn nồng nàn.

Khoảnh khắc cuộc đời đẹp như chính phút giây pháo hoa bùng cháy, vĩnh hằng trong sự ngắn ngủi tuyệt vời.

- Hai người... Khả Vy !

Sự xuất hiện đột ngột của bà quản gia dội cơn mưa rào xuống chùm pháo đang độ bừng sáng nhất. Lạc Thiên bất giác buông tay khỏi Khả Vy. Anh cũng chỉ là một cây pháo không sống được dưới trời mưa.
Chương 12.5: Vén bức màn sự thật




Ông Trịnh có ý định sang tên cho công ty phía Nam toàn quyền thuộc về cô con gái độc nhất, sau đó nếu Nhược Lam tìm được một chàng rể thích hợp, ông sẽ không ngại ngần cáo lui chốn thương trường. Thủ tục chứng từ không hề đơn giản, vì muốn tạo món quà bất ngờ, ông tự mình tìm kiếm các loại giấy tờ để ủy thác.

Tờ giấy khai sinh của Nhược Lam cầm trên tay, vẫn y như bao ngày xưa mà tới giờ ông mới để ý kĩ. Xét về năm Nhược Lam kém Lạc Thiên một, nhưng về tháng thì không tới. Lấy cột mốc khi Lạc Thiên chào đời, công ty họ Trịnh bắt tay xây dựng vòng hợp tác với Trường Tồn. Ông để phu nhân thường xuyên qua lại, giúp đỡ họ Cao khi người phụ nữ đứng đầu tập đoàn đó nghỉ dưỡng. Còn mình suốt hai tháng chuyển công tác và làm việc xa thành phố, hầu như không có điều kiện về nhà. Trong khi đó, Lạc Thiên hơn con gái ông tám tháng. Ngày ấy các bác sĩ kết luận ông không có khả năng làm cha nên khi biết tin vợ mang bầu ông đã tin tưởng vào những phương thuốc cả đông lẫn tây hữu hiệu, rằng ông trời thương mình, mang theo niềm tin đó đến tận bây giờ.

Trang: « Trước 14041[42]43
Đến Trang
Lên Đầu Trang
[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full
Đọc full [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full tại yeugiaitri.mobi
Xem [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full
Cập nhật [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full