Cô chưa bao giờ có một giấc ngủ tươi mới vui vẻ như vậy vào quãng thời gian này cả.
Lúc tỉnh dậy, Thư Hoán vốn nghĩ mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra mới phát hiện ánh nắng bên ngoài vẫn rạng rỡ, trong tay có thứ gì đó ấm nóng đang bị cô siết chặt.
Vì cảm giác quá tuyệt nên nhất thời Thư Hoán chưa buông ra, mấy giây sau cô mới sực ý thức được thứ mình đang nắm chặt ấy là tay của Từ Vĩ Kình.
Trong tích tắc Thư Hoán đỏ luôn cả cổ, há miệng lắp bắp, không biết phải giải thích về hành vi háo sắc trần trụi của mình như thế nào. Ngược lại, Từ Vĩ Kính đã lẳng lặng rút tay về: "Ngủ ngon không?"
"Rất ngon. Ưm... cái đó, thật xin lỗi, em đã..."
"Không sao", Từ Vĩ Kính dừng lại rồi nói, "Tôi có trách nhiệm về sức khỏe của cô".
"Cảm ơn anh."
Cô cũng biết anh đối tốt với cô là vì anh tưởng cô có khả năng là "em dâu" tương lai của anh. Là anh trai của Từ Vĩ Trạch, anh phải có nghĩa vụ thân thiết với cô.
Anh cũng như những người hòa thuận với cô, chỉ là "yêu nhà, yêu luôn cả chim", nhưng cô vẫn rất vui sướng.
Thư Hoán ở nhà họ Từ một quãng thời gian, những loại bánh mì, bánh quy, chocolate, đều bị nghiêm khắc gạt đi, cũng không thể tùy tiện tiếp tục cuộc sống hỗn loạn ăn một bữa nhịn hai bữa, thích ăn gì thì ăn như trước kia được.
Một ngày ba bữa không được thiếu. Buổi sang ngoan ngoãn uống một ly nước lọc trước, sau đó ăn một thìa bột đun sôi, buổi tối trước khi đi ngủ lại ăn một thìa nhỏ như thế.
Chỉ điều chỉnh đơn giản như thế nhưng hiệu quả thấy rất rõ, sắc mặt cô thật sự tốt hơn trước nhiều.
Thư Hoán cảm thấy thời gian cô buồn ngủ và mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều, ban ngày tuy thiếu cảm hứng làm việc nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Lúc rảnh rỗi cô nhìn mình trong gương, nhận ra trên mặt mình bắt đầu có chút sắc máu, không cần hồng hào quá nhưng chí ít cũng có chút sắc hồng lộ ra ngoài da.
Nhưng cô cũng không nói rõ được là hai vệt hồng trên má rốt cuộc là do hồi phục sức khỏe hay chỉ đơn giản là kết quả của việc mê trai. =__=
Có thể gặp mặt Từ Vĩ Kính ngày đêm như thế, cả ngày cô ở trong trạng thái tâm hồn phiêu lãng, đúng là đẹp đến mức nổi cả bong bóng rồi.
Để làm đẹp lòng từ Vĩ Kính, cô tự giác tuân thủ mọi quy tắc anh đặt ra, mỗi sang ngoan ngoãn chạy bộ. Ban đầu bị quản gia Vương bỏ rơi rất xa, đến giờ đã có thể thoải mái theo kịp ông.
Đương nhiên... cố gắng rất nhiều mới có thể đạt đến tiêu chuẩn của người già... Hình như cũng chẳng có gì đáng vui. =__=
Sáng hôm ấy, Từ Vĩ Kính từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì thấy Thư Hoán đã đứng ở cửa.
Thư Hoán vừa nhìn thấy anh, gò má đã đỏ lên, nói lớn: "Hôm nay em muốn chạy bộ với anh."
Từ Vĩ Kính nhìn cô có vẻ kỳ dị, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, nói: "Cô vẫn chưa được".
"Em được mà."
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô: "Cô chạy không nổi, tôi cũng không dừng lại đợi".
"Được."
"Cũng không có xe đến đón cô, cô chỉ có thể tự đi bộ mà về."
"Em biết rồi."
Từ Vĩ Kính không giống cô và quản gia Vương, chỉ chạy hai vòng cho có trong khu biệt thự, mà chạy vòng đường núi.
Tốc độ không nhanh lắm nhưng đoạn đường rất dài, để tiếp cận anh nên Thư Hoán mới chịu khó như thế, còn về chuyện có thể kiên trì đến cùng hay không thì chính cô cũng chẳng rõ.
Thấy Từ Vĩ Kính nhẹ nhàng bình thản chạy phía trước, tư thế cực chuẩn mê ly, cô rất muốn có thể được chạy sánh vai anh, nhưng thấy thực lực quá cách biệt nên đành thôi, để tránh tiêu hao sức lực ngay từ ban đầu, cuối cùng bò về cũng không nổi. Cô chỉ dám lấy mục tiêu theo sau anh trong vòng mười mét, hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức không rơi lại quá xa.
Mới chạy đến khúc rẽ để về, chỉ có thể xem là nửa đoạn đường mà Thư Hoán đã mệt đến rã rời, chân muốn sụm xuống. Mà quãng đường về cũng dài như lúc đi, cô phải gồng mình tiếp tục chạy theo.
Bóng Từ Vĩ Kính chạy phía trước không xa vẫn rất có khả năng kích thích cô. Hiệu quả này cũng hệt như treo một củ cà rốt trước mũi một con lừa vậy.
Cho dù bắt cô tham gia thi Olympic, nếu trước mặt có một Từ Vĩ Kính thì chưa biết chừng cô có thể vượt qua giới hạn của bản thân, bứt phá thành quán quân cũng nên.
Đến khi chạy xong, lúc nghỉ ngơi, Từ Vĩ Kính chỉ hơi thở gấp, hô hấp vẫn bình thường, còn Thư Hoán thì hệt như ống bễ, gập lưng chống tay lên đầu gối thở phì phò như trâu.
Từ Vĩ Kính lại liếc nhìn cô, ánh mắt lần này như có ý khen gợi.
"Cô tiến bộ nhanh quá."
"Cảm... phù... cảm ơn... phù..."
"Sức cô cũng khá, tuy vóc dáng không cao, nhưng chân đủ dài, thể lực cũng có thể theo kịp, chỉ có điều về tiết tấu thật sự cô vẫn chưa nắm bắt tốt."
Hình... hình như được khen?!
"Còn đi về nhà được không?"
Thư Hoán vật lộn để ngẩng đầu lên: "Được ạ!".
Nhìn Từ Vĩ Kính từ góc này, bóng dáng anh càng cao lớn hơn, đẹp rạng ngời như thiên thần, Thư Hoán thở hồng hộc và nghĩ, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại!
Sau đó, buổi sáng Thư Hoán có thể hưởng thụ thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính lúc chạy bộ. Cô ráng hết sức già của mình, miễn cưỡng sánh vai với Từ Vĩ Kính, lúc cố gắng hơn thì còn có thể mở miệng trò chuyện cùng anh.
Tuy lúc nào cũng thở hổn hển chia một câu thành ba câu mới nói hết, nhưng Từ Vĩ Kính cũng rất nhẫn nại nghe, đồng thời đáp lại, điều đó khiến cô cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo rồi.
Ngoài việc tiến hóa thành tuyển thủ chạy bộ trong một thời gian ngắn ra, Thư Hoán cũng bắt đầu tập lại môn bơi đã bị cô bỏ hoang suốt mấy năm.
Sức để bơi thì cô có, chỉ có điều nền tảng của cô cũng chỉ dừng lại tiêu chuẩn thời tiểu học - bơi chó.
Đương nhiên cô không thể tưởng tượng nổi cảnh gặp Từ Vĩ Kính trong hồ bơi với kiểu bơi chó của mình, chỉ có thể len lén luyện tập, muốn học những kiểu bơi đẹp đẽ khác.
Tối hôm đó Thư Hoán nhân lúc đêm khuya vắng người, bơi một mình trong hồ rất lâu, mệt muốn chết nhưng vẫn không học được mấy.
Đang bì bõm thì bỗng nghe thấy có tiếng người nhảy xuống nước.
Chưa kịp đợi Thư Hoán thò đầu lên khỏi mặt nước xem người nào cũng có hứng bơi lúc đêm khuya như cô, thì đối phương đã bơi đến cạnh, sau đó thò tay ra túm chặt lấy cô.
Thư Hoán hoảng hốt: "Á?".
Gạt bừa nước trên mặt, nhìn kỹ mặt người ấy, hóa ra là Từ Vĩ Kính. Anh vẫn mặc đồ ở nhà nhưng vì nhảy xuống nước nên đã ướt đẫm, tuy nhìn không thê thảm lắm nhưng tuyệt đối không còn phong độ như trước.
"Sao thế ạ?"
Từ Vĩ Kính nhìn cô, đột nhiên tỏ vẻ dở khóc dở cười, một lúc sau mới nói: "Tôi tưởng cô chết đuối rồi. Muộn như vậy cô còn ở đây làm gì?".
... Choáng!
Tư thế bơi của cô khó coi thế sao?
Thư Hoán tự khai: "Thực ra, em đang tập bơi mà... T__T".
Vẻ mặt Từ Vĩ Kính có phần phức tạp, như muốn cười nhưng lại phải kìm nén, cuối cùng ho một tiếng: "Tại sao ban ngày không bơi mà phải đợi đến lúc này?".
Thư Hoán ủ rũ đáp: "Em bơi không giỏi lắm, nên muốn luyện tập một chút".
Từ Vĩ Kính nhìn cô: "Cô đang tập bơi kiểu gì đấy?".
"Bơi bướm... chắc vậy." Nghe nói rất đẹp, sẽ giống nàng tiên cá.
Tuy vậy hiệu quả cô tạo ra lại là hình ảnh quỷ chết đuối.
Từ Vĩ Kính lại ho một tiếng, sau đó mới nói: "Cái này... tôi có thể dạy cô".
"Cô phải lấy phần eo làm trọng tâm, ra sức hơn ở đây." Từ Vĩ Kính đỡ eo cô, tay đặt lên phần bụng, tay kia giữ đôi chân trần trơn trượt của cô, "Sau đó vận động phần chân...".
Lòng bàn tay anh to lớn và mạnh mẽ, còn vóc dáng cô nhỏ bé, cảm giác như chỉ một tay đã có thể nắm chặt lấy eo cô.
Buổi tối vắng vẻ cô mới can đảm mặc bộ bikini mà khi đi nghỉ ở bãi biển và phơi nắng mới dám mặc, vải đã ít nên che chắn chẳng được bao nhiêu. Còn Từ Vĩ Kính tuy toàn thân ướt đẫm nhưng anh vẫn ăn mặc bình thường, ngoài phần cổ ra thì chẳng có chỗ nào lộ liễu cả.
Sự khác biệt đó khiến cô cảm thấy như ở thế yếu hơn anh, đến nỗi cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Lúc thị phạm, ngón tay Từ Vĩ Kính vô thức chạm vào phần ngực căng tròn của cô, lập tức rụt ngay lại: "Rất xin lỗi".
Thư Hoán mặt đỏ tưng bừng: "Không... không sao".
Đúng là không sao.
Cô xưa nay rất e dè chuyện tiếp xúc với những người khác giới, tránh được thì tránh, đó là sự tự trọng rất bảo thủ. Còn trước mặt người mình thích, tâm hồn nhút nhát của cô lại trở nên to gan lạ lùng, thậm chí là "buông thả". Ý thức được điều đó khiến chính cô cũng thấy xấu hổ.
Từ Vĩ Kính vẫn rất trầm tĩnh và chuyên nghiệp, bàn tay vững vàng mạnh mẽ dễ dàng đỡ lấy cô trong nước: "Động tác vai cũng phải phối hợp, như thế này, hai tay cô đẩy nước xuống đùi, sau đó...". Chỉ vì cảm giác làn da có hơi ấm của lòng bàn tay anh mà toàn thân cô run rẩy, Thư Hoán bất giác nắm chặt lấy tay anh, mặt đỏ bừng.
Nếu thế giới này chỉ còn lại cô, Từ Vĩ Kính và cả hồ nước này thì gì cô cũng dám làm.
Tim Thư Hoán đập thình thịch, nhìn vào mắt anh, Từ Vĩ Kính cũng lặng lẽ nhìn cô. Khoảnh khắc ấy như có ma nhập, đường nét môi anh rất đẹp, phảng phất hương trà, đầy ắp hương vị khiến người ta mê đắm.
Một con chim đêm bay qua, rúc lên một tiếng khiến Thư Hoán giật bắn người.
Lúc hoàn hồn lại thì Từ Vĩ Kính đã nhìn đi nơi khác, nói một cách lịch sự đến gần như xa cách: "Làm lại động tác đi".
Thư Hoán chưa kịp giấu đi khuôn mặt đỏ bừng tim đập loạn nhịp của mình thì nghe Từ Vĩ Kính đột ngột nói: "Vĩ Trạch có dạy cô bơi chưa?".
"Chưa..."
"Thực ra kỹ thuật của nó cũng rất giỏi."
"Vâng..."
Thư Hoán cũng biết ý anh, "bạn gái" của em trai, anh bất cẩn chạm đến nơi riêng tư của cô cũng xem như quá đáng, còn bất kỳ thái độ mờ ám nào của cô đối với anh cũng là lăng nhăng trơ trẽn.
Trong lòng Thư Hoán đang gào khóc kêu oan nhưng lại không nói nên lời.
Lúc lên bờ, Thư Hoán cầm khăn bông để bên hồ, choàng bừa qua người. Từ Vĩ Kính lại cởi áo ra, vắt cho khô nước.
"Thật làm phiền anh quá."
Từ Vĩ Kính lại mặc tạm chiếc áo đã được vắt khô vào: "Việc phải làm thôi".
Hai người đứng bên hồ, Thư Hoán nhìn anh, anh lại không nhìn cô. Một lúc sau, Thư Hoán nói: "Vậy... chúc anh ngủ ngon!". Từ Vĩ Kính cũng hơi gật đầu: "Chúc ngủ ngon".
Thư Hoán gục đầu ủ rũ nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của anh, cảm giác chính cô phải nói chuyện cho rõ với Từ Vĩ Trạch. Bây giờ cô đang ở trong tình huống rất khó xử, Từ Vĩ Kính không thích cô cũng không sao nhưng bị anh xem là cô nàng lăng nhăng thì thảm quá, dù sao cô vẫn còn trong trắng mà.
Ngày mà nghĩ ngợi thì đem chẳng an giấc, Thư Hoán cả đêm lăn lộn, mơ mơ màng màng, đến nỗi trời sáng lúc nào cũng chẳng rõ nữa.
Trong lúc mơ màng bỗng cảm thấy có người thò tay vao trong chăn, sau đó kéo cô dậy.
Thư Hoán đang dật dờ trong cơn mộng mị, làu bàu kêu lên theo bản năng: "Từ Vĩ...".
Chữ cuối cùng chưa thoát ra, cô bỗng nhận ra không đúng, làm gì có chuyện mộng đẹp thành sự thực cơ chứ.
Thư Hoán kìm lại được, vừa mở mắt ra đã thấy một gương mặt đang nở nụ cười, vô cùng phong lưu và đầy chất lãng tử.
"Từ Vĩ Trạch? Anh về rồi sao?"
Từ Vĩ Trạch thuận thế bế cô lên, cười tươi rồi bế bổng cô quay vài vòng trong phòng.
Có đến hai, ba tháng không gặp nhau, vừa ngủ dậy đã thấy anh bằng xương bằng thịt trước mặt, Thư Hoán vẫn rất vui sướng, chỉ là...
"Này, mới ngủ dậy đừng xoay vòng vòng như thế, em chóng mặt quá, em sắp nôn rồi, ọe..."
Từ Vĩ Trạch cười rồi ngừng lại, đặt cô lên sofa.
"Hình như em trở nên xinh đẹp rồi đấy."
"Thế... thế sao?"
"Có nhớ anh không nào?"
Thư Hoán vẫn đang đau đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy lảo đảo, Từ Vĩ Trạch xoay mòng mòng trước mắt: "Này... cái kiểu sến của Ý đó, anh đừng có mang về nước chứ".
Trần nhà dần dần không còn chao đảo nữa, Thư Hoán mới sực tỉnh, vội vàng giữ chặt cổ áo váy ngủ: "Này! Sao anh lại xông bừa vào phòng ngủ con gái hả?! Em vẫn còn mặc áo ngủ mà!".
Từ Vĩ Trạch cười, véo mũi cô: "Em cũng được xem là con gái à?".
"..."
"Yên tâm, chỉ dựa vào áo ngủ này của em thì hoàn toàn không có chỉ số nguy hiểm đâu."
"...=_="
Áo váy ngủ của cô đều do mẹ mua cho. Khi con gái qua tuổi bị kiểm soát về ăn mặc đi lại thì người làm mẹ như bà rất cô đơn, cũng may vẫn còn áo ngủ có thể mua được, năm nào cũng bắt cô nhận thêm vài bộ, đều cùng một kiểu như nhau, hoa văn như nhau.
Chiếc váy trên người cô đang mặc là kiểu cơ bản mà mẹ cô thích nhất, trên đó có in hình những con gấu, độ dài từ cổ đến bắp chân, giống như một bao tải, mặc trên người hệt như một củ khoai tây.
Kiểu váy ngủ này đúng là rất dễ mặc, cotton thấm mồ hôi lại mềm mại, ngoài việc để mẹ vui lòng ra thì mặc rất thoải mái, Thư Hoán cũng hy sinh cả gout thẩm mỹ của chính mình.
Có điều định nhờ nó để tăng sức quyến rũ thì chỉ phản tác dụng, sức thu hút đàn ông cơ bản là bằng không.
Loại mà Từ Vĩ Trạch thích rõ ràng là loại áo ngủ gợi cảm, nhẹ, mỏng, nhỏ, ngắn, mặc cũng như không, đó là bản tính của đàn ông, chẳng có gì đáng nói. Chỉ không biết sở thích của Từ Vĩ Kính là...
Nhớ đến Từ Vĩ Kính, Thư Hoán lại thấy mây đen âm u bao phủ trên đầu.
Tuy thấy sắc quên bạn là không nên, nhưng đối với loại người thấy sắc quên bạn điển hình như Từ Vĩ Trạch thì cô có thể không cần thấy tội lỗi, thế là cô mở miệng nói: "Từ Vĩ Trạch à...".
"Hử?"
"Em không muốn giả làm bạn gái anh nữa, anh tìm người khác thay thế đi."
Từ Vĩ Trạch như giật mình khiếp đảm, nhìn cô: "Tại sao? Có chuyện gì xảy ra? Ai làm em khó xử à?".
"Không có, không có..." Không ngờ anh phản ứng mạnh như vậy, Thư Hoán vội chối bay chối biến, "Mọi người đều rất tốt, chỉ là em...".
Haizzz, làm sao cô nói ra được, nếu Từ Vĩ Trạch biết cô dám nhòm ngó anh trai mình, nhất định sẽ bị anh cười đến dở sống dở chết.
"Vậy thì tại sao?", vẻ mặt anh có vẻ rất nghiêm túc, "Ở nhà anh không quen hả?".
"Cũng không phải thế. Em chỉ cảm thấy... lừa gạt anh trai anh như vậy là không tốt", lý do này nói ra có vẻ đường hoàng, "Anh trai anh là người nghiêm túc, thật sự đã xem em như em dâu rồi, nếu biết chúng ta đang lừa dối, chắc chắn anh ấy sẽ...".
Từ Vĩ Trạch cười nói: "Cái này à, không cần em lo, đến lúc đó giao cho anh là được.".
Thư Hoán vẫn dằn vặt: "... Nhưng mà, lừa dối tình cảm người nhà anh như vậy, thật không sao chứ? Em cảm thấy cứ khai thật thì tốt hơn".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tin anh đi. Anh có thể lo được, nhất định sẽ không để cho anh trai anh giận em đâu".
Haizzz, không phải cứ đến lúc đó nhận trách nhiệm thay cô cho xong chuyện là được, Thư Hoán u sầu, nhưng không thể nói thật được, cô đành im lặng, bất giác gò má đỏ bừng bừng.
"Đừng buồn nữa", Từ Vĩ Trạch nhéo má cô, phút chốc đã khiến cô đau đến nổi cáu, "Anh mang quà về cho em đây, đến xem đi".
Thư Hoán mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bị anh kéo xềnh xệch đến phòng anh. Hành lý đã được mang lên, Từ Vĩ Trạch bắt cô ngồi xuống sofa đơn trước, sau đó mở một va ly ra.
Trong chiếc hộp được lấy ra là một đôi giày hở mũi màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, chỉ đính một viên đá màu đỏ thẫm trước mũi giày, lấp lánh rất đẹp.
Thư Hoán đang định đưa tay cầm lấy thì Từ Vĩ Trạch đã quỳ trước mặt cô, đặt chân cô lên đầu gối anh, một tay giữ lòng bàn chân, cẩn thận đi giày cho cô.
"Thế nào?"
Kích cỡ vừa vặn, đi vào cảm giác rất hợp, là phụ nữ đều không có súc kháng cự với những đôi giày xinh đẹp, Thư Hoán chưa kịp khen ngợi thì Từ Vĩ Trạch đã nói: "Thử đôi này nữa xem sao".
Lần này là đôi giày đế bằng màu vàng cát, mềm mại vô cùng, vừa mang vào chân đã biết nếu đi nhiều cũng sẽ không đau. Trên đôi giày đính đầy những hạt đá nho nhỏ nhưng không khoa trương, hợm hĩnh, chỉ toát lên vẻ đáng yêu mà thôi.
Thay đến bảy, tám đôi giày khiến cô hoa cả mắt. Những đôi giày thủ công của Ý rất thoải mái, dễ chịu, lại xinh đẹp đáng yêu, không thể miêu tả bằng lời và càng không thể kháng cự. Ngay cả bản thân cô cũng thấy khi đôi chân mang hết những đôi giày này vào lại càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Chỉ là đôi chân trần bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Từ Vĩ Trạch giữ lấy, gót chân đạp vào lòng bàn tay ấm áp của anh, bỗng có cảm giác thật lạ lùng.
"Từ Vĩ Trạch..."
"Hử?"
Anh ngẩng lên mỉm cười nhìn cô. Một chân cô đặt trên đầu gối anh, một chân nằm trong bàn tay anh, cảm giác như cả người đều nằm trong lòng anh, trong bàn tay anh vậy.
Tên này vừa trở về từ một quốc gia nồng nhiệt, đúng là đang phát tán hormone lung tung, ngay cả với cô mà cũng phóng điện bừa bãi, thật lãng phí.
"Lát nữa chọn đôi mình thích nhất, tối nay mang vào đi xem phim với anh."
"Ồ..."
"Đúng rồi", Từ Vĩ Trạch buông cô ra, lại đến mở một va ly khác, "Còn nữa...".
"Còn nữa á?", Thư Hoán như mừng rỡ vì được chiều chuộng, "Tại sao anh hào phóng với em thế?".
"Đó là báo đáp hậu hĩnh cho bạn gái anh mà. Không thể để em cực khổ được. Anh không bồi thường cho em thì làm sao em chịu làm bạn gái anh nữa?"
Cũng đúng.
Thứ anh vừa lấy ra là kính mát Gucci, dây chuyền Bulgari, mấy món đồ bản địa xinh xinh đáng yêu, những miếng gỗ vuông vuông khắc hình chiếc lá tinh xảo, bình thủy tinh có đựng hoa tươi mãi mãi, móc chìa khóa được tạo từ những viên đá đặc biệt và xinh đẹp. Từ Vĩ Trạch đúng là biết lấy lòng phụ nữ.
Túi quà cuối cùng được anh lấy ra khiến khóe môi Thư Hoán giật giật, lùi lại một bước: "Áo lót?".
"Đúng thế." Từ Vĩ Trạch tỏ ra khá phòng khoáng, như đang quảng cáo vậy, "Đều là Cosabella, thiết kế của Miami, đồ thủ công của Ý, mặc vào có thể khiến em tăng size...".
Thư Hoán giữ chặt lấy ngực: "Này! Anh lo cả chuyện bên trong em mặc gì nữa hả, đồ biến thái!".
"Đừng hẹp hòi thế, làm phụ nữ phải theo đuổi cái đẹp cả trong lẫn ngoài chứ!"
Thư Hoán yếu ớt nói: "Ngay cả bạn trai cũng không có, đẹp bên trong cho ai nhìn!".
Từ Vĩ Trạch nhướng mày, cười nói: "Anh không ngại kiểm tra giúp em đâu. Nào, để anh xem thử, cho dù em mặc vào như dán hai miếng urgo, anh cũng có thể kiên nhẫn".
">皿< Tránh ra, đồ biến thái!"
Xử lý sạch sẽ những món quà Từ Vĩ Trạch mang về, ngoài những thứ ban nãy, còn có quần áo, mũ nón, túi xách, còn nhiều hơn cả hành lý anh mang đi. Thư Hoán hoa cả mắt, lại thấy ngượng ngùng, cố khuyên bản thân không thể dao động, không được dễ dàng bị mua chuộc.