Polly po-cket
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường

Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường

Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Trang 5

Xuống Cuối Trang


Giáo đường nhỏ trên núi. Sau giáo đường là một khoảng trời trong mây trắng. Chú rể cùng cô dâu, thoạt nhìn giống nam nữ chính trong phim thần tượng. Hôn lễ này thật lãng mạn. Không giống như một nơi bị thiếu gia nhà giàu phá hủy. Ninh Ninh biết hôn lễ này do Hawke chuẩn bị, chẳng thấy anh làm gì cả mà hôn lễ vẫn rất hoành tráng. Đúng là người có tiền có khác. Nhìn Bạch Vân mặc áo cưới trắng như tuyết, Âu Dương Ninh Ninh liếc Hawke đang đứng bên cạnh một cái. Cô nhận ra chiếc áo cưới kia, cô đã vẽ qua, toàn thế giới chỉ có một. Đó là áo cưới do một nhà thiết kế nổi tiếng vì hâm mộ Casa Lina đã thiết kế dành tặng riêng.
_ Sao anh biết dáng người của Bạch Vân?
Cô nhỏ giọng hỏi, biết anh nhất định đem áo cưới kia sửa lại size.
_ Khấu ca.
Anh tiến đến cô bên tai nhỏ giọng nói.
_ Cô xem họ có giống giai nhân và quái vật không?
Cô nhịn không đượccười khẽ, lại liếc mắt nhìn anh, anh đang nhìn hướng về phía Bạch Vân cùng Khấu Thiên Ngang. Tuy rằng miệng nói đùa nhưng cô biết anh đang cười vui vẻ chúc phúc cho hạnh phúc của anh trai. Được rồi, cô thừa nhận, có lẽ anh chàng này không phải là đại thiếu gia được cưng chìu sinh hư. Nhiều ngày như vậy, cô nhận ra công tử con nhà giàu này có tiền nhưng không kiêu ngạo, tính tình lại tốt, còn biết nghe lời cô phân loại rác, cô thật sự không biết nên cho anh vào loại người nào. Bối cảnh trưởng thành của cô khiến cô gặp không ít đàn ông. Nhưng đa số đàn ông đều bị người xung quanh làm hư, bằng không thì rất kiêu ngạo, rất tham lam, rất tự đại, rất ngu xuẩn. Đương nhiên, không thể nói thế giới này không có đàn ông tốt nhưng giống như cô vẫn thường nghe. Đàn ông tốt thì chắc sắp chết còn không thì chưa sinh còn lại là gay, đã gần kết hôn hay là đã cưới vợ. Nhìn xem Khấu ca cũng là người đàn ông tốt đã có vợ. Cho nên…… Lại liếc người đàn ông bên cạnh, cô nhăn mặt… Anh chàng này thiệt là không biết nên xếp vào loại người nào.
Phía trước cha sứ sau khi chúc phúc, Bạch Vân cùng Khấu Thiên Ngang đang trao đổi nhẫn cưới.
Nhưng có thể cô chưa hiểu hết anh, nói không chừng người đàn ông này ở Lasvegas có rất nhiều tình nhân, anh vừa có tiền vừa có tài thế này. Đàn ông có tiền sẽ sinh hư, đây đã là định luật. Huống chi, anh không chỉ có tiền mà còn đẹp trai hơn người. Nếu anh bên ngoài không có tình nhân thì đó mới là vấn đề. Cho dù là như vậy, kia cũng không là chuyện của cô. Bẩm lẩm một hồi, Ninh Ninh mới ngớ ra rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì. Được rồi, anh là em trai của Khấu ca, Bạch Vân là bạn của cô, Khấu ca lại cưới Bạch Vân, miễn cưỡng mà nói anh cũng chính là bạn của cô. Hoặc là…… Khách trọ?
Phía trước, Khấu ca cúi đầu hôn Bạch Vân, hai người cười đến hạnh phúc. Ninh Ninh lòng chợt căng thẳng, cô không hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Thật sự sẽ có kết thúc hạnh phúc sao? Cô từ đó đến giờ chưa biết được. Cho tới giờ… Bàn tay nắm lấy tay cô, cô giật mình cúi xuống, tay anh đang nắm tay cô. Không biết vì lí do gì cô không rút tay lại, để mặc cho anh nắm. Cô thật sự hi vọng, công chúa cùng hoàng tử ngày nào cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc……
_ Này! Ninh Ninh chờ chút!
Vừa muốn rời khỏi phòng tiệc, Ninh Ninh đã bị người gọi lại, cô quay đầu, thấy bạn trung học của Bạch Vân, trực giác kêu cô bỏ của chạy lấy người, đáng tiếc cô gái kia chân cũng rất dài, cô biết mình sẽ không chạy lại cô, cho nên đành phải chấp nhận. (Di Di: nữ chính có những suy nghĩ rất đặc biệt
_ Chuyện gì?
_ Em trai của Khấu Thiên Ngang uống say. Tôi nhớ cô ở trong tiệm Bạch Vân café, phiền cô đưa anh ấy về giúp.
Cô trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, rất muốn nói là không được. Chợt cô phát hiện ra Hawke, anh không biết khi nào chạy đến phía trước, bắt lấy Microphone bắt đầu cất giọng oanh vàng như vịt.
_ Tên này… ngu ngốc!


Cô chết đứng tại chỗ ba giây, mới quyết định tiến lên, bắt lấy anh kéo xuống trước khi anh làm trò cười cho thiên hạ.
_ Hi, ngọt ngào!
Anh vừa thấy đến cô liền mỉm cười, hai tay ôm lấy cô vào lòng.
_ Tôi không phải ngọt ngào!
Cô nghiên người tránh anh, kéo lấy tay anh đi ra ngoài.
_ Này, ngọt ngào, em muốn dẫn anh đi đâu?
Anh bước đi loạn choạng, trên môi không ngừng nở ra nụ cười. Cô thật không dám tin anh lại uống say đến vậy. Ninh Ninh kéo anh tới cửa, nhíu mày hỏi cô gái xinh đẹp kia.
_ Anh ấy rốt cuộc uống bao nhiêu rồi?
_ Một chai!
Cô gái xinh đẹp mỉm cười.
_ Một chai mà say đến thế sao?
Ông trời ơi, người đàn ông này bắt đầu cởi quần áo.
_ Cao lương!
Cô gái mở miệng bổ sung, ý cười càng sâu. Ninh Ninh mở miệng mắng một chuỗi thô tục, không phải bởi vì cô gái mỉm cười, là vì anh đang ói.
Về tới nhà, Hawke liền lăn lên giường ngủ.
_ Con heo này!
Trừng mắt nhìn người đàn ông ngủ trên giường, định cho anh như thế ngủ đến sáng , nhưng nghĩ đến mùi anh ói sẽ lưu lại trong phòng đến sáng mai, cô bực mình, giúp anh cởi bỏ quần áo. Đáng ghét, cứ coi như là mèo tiểu tiện hay là mèo ói đi. Chợt cô phát hiện trên bụng anh có một vết sẹo, cô liền kéo áo anh xuống, sắc mặt trắng bệt.
_ Anh ta sao lại bị thương thế này?
Không biết cô nhìn vết thương của anh bao lâu, đến khi Lưu Manh chạm tay cô một cái, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục thoát anh quần áo. Vết thương đã cũ. Cô đem anh áo sơmi cho vào máy giặt, vết sẹo lớn thế này cô lần đầu mới thấy qua nên có chút hoảng sợ. Cô cảm thấy anh bị một vết thương thế này, sống được đã là một kì tích. Khó trách ngày đó ở bệnh viện, anh có chết cũng không cho cô y tá cởi áo của anh, cô còn thấy kì lạ, rõ ràng anh bình thường ở tiệm cà phê liếc mắt đưa tình với biết bao cô gái, làm sao có thể giữ áo như giữ trinh tiết. Thì ra là bởi vì trên người anh có vết sẹo, nghĩ đến vết sẹo kia, cô liền run người. Người đàn ông anh tuấn lại có vết sẹo thế này. Cô vẫn đứng ở cửa nhìn anh, nghi ngờ ông trời có lộn thế nào không mà để một người đàn ông đẹp đẽ như thế chịu một vết sẹo khủng bố này. Trên giường Hawke rùng mình một cái, cô đi lên lấy chăn đắp cho anh, che đi anh vết sẹo xấu xí trên người nhưng cô biết nó vẫn còn đang nơi đó.
Hai giờ khuya. Từ phòng Hawke phát ra tiếng kì lạ. Ninh Ninh ngừng bút, nhíu mày. Thanh âm lại im bặt cô hoài nghi là chính mình nghe nhầm thế là tiếp tục nhìn màn hình làm việc. Một âm thanh khác lại vang lên, cô trừng mắt nhìn màn hình hai giây, bắt đầu nghe được lời vô nghĩa từ anh, đứt quãng, bất an. Cô liền buông bút, chạy đến bên phòng. Cô phát hiện anh đang gặp ác mộng, thân người co rúm, trán đầy mồ hôi.
_ Tỉnh lại, Hawke!
Cô lấy tay lay anh dậy, cố đánh thức anh.
_ Không!
Anh bị nhốt trong ác mộng, run rẩy.
_ Hawke, tỉnh lại!
Cô vỗ nhẹ mặt anh.
_ Vì…… Cái gì…… Vì sao?
Anh đột nhiên trở nên hung ác, bắt lấy tay cô, đỏ mặt tía tai gào lên. Ninh Ninh hoảng sợ, nhưng anh vẫn không tỉnh, cả người kịch liệt run lên, bờ môi thoát ra những tiếng nói tuyệt vọng.
_ Vì cái gì…… Nếu không cần tôi…… Vì sao lại sinh ra tôi?
Cô muốn lùi lại, anh lại nhanh tay bắt cô lại tiếp tục rống lên
_ Tránh ra! Buông ! Đừng động vào tôi! Dù sao tôi là dư thừa! Tôi sẽ không cám ơn các người đâu!
Không có biện pháp, anh không chịu buông tay, lại sợ anh nói ra càng nhiều làm cho cô sẽ nhịn không được suy nghĩ tùm lum, cô liền tát anh một cái. Hawke bị đánh đầu nghiêng hẳn sang một bên nhưng lúc này anh đã mở mắt, hai mắt xanh lam, trống rỗng mà mờ mịt.
_ Tỉnh rồi sao?
_ Chuyện gì?
_ Anh gặp ác mộng.
Anh im lặng nhìn cô, không nói một lời. Đáng chết, không phải bị cô đánh hóa ngu rồi chứ? Ninh Ninh chau mày, hỏi lại.
_ Anh biết tôi là ai không?
Anh có chút chần chờ vươn tay, chạm vào của mặt cô. Cô muốn lùi lại nhưng vẻ mặt của anh lại khiến cô không thể làm được.
_ Ninh Ninh?
_ Ừ!
Khóe môi anh khẽ cong lên.
_ Cô rất giống thiên thần.
_ Sao?

Cô hoài nghi đầu anh có vấn đề. Cô vừa tát anh một cái, anh lại bảo cô giống thiên thần. (Di Di: cười chết với cặp này =)) Anh cười khẽ ra tiếng, tiếng cười lại vẫn như cũ khàn khàn.
_ Nếu anh tỉnh rồi buông tay ra đi!
Cô mở miệng nhắc nhở. Anh không có trả lời, cũng không có buông tay.
_ Hawke?
Anh biết mình phải buông cô ra, nhưng anh không làm được. Vẻ mặt của anh lại khiến cô nghĩ mình đang nhẫn tâm vứt bỏ anh. Ninh Ninh cổ họng căng thẳng, trong đầu một tiếng thét lên bảo cô đừng động vào chuyện người khác nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của anh cô lại không kiềm được lòng. Anh dùng đôi mắt nhìn sâu vào cô, tội nghiệp ,lấp lánh nước. Đáng chết! Cô không thích thứ cưng làm nũng! Anh cũng không phải là thú cưng anh thậm chí cao cô một cái đầu, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh, rõ ràng giống như là thứ cưng bị cô đạp vào mông một cái.(Di Di: so sánh kinh khủng thiệt =))
Quên đi! Đáng giận, cô sau này nhất định sẽ hối hận. Ninh Ninh thở dài bảo anh.
_ Nằm nhích qua một chút.
Anh nằm xích ra. Ninh Ninh ở anh bên người nằm xuống, anh thuận thế đem cô ôm vào lòng. (Di Di: anh nhanh thiệt :”>)
_ Này!
Cô phát ra kháng nghị, giương mắt ninh mi.
_ Làm ơn!
Anh thấp giọng mở miệng thỉnh cầu. Cô nhếch môi một lúc lâu, mới nói.
_ Anh dám làm gì xằng bậy, tôi sẽ thiến anh!
_ Không thành vấn đề!
Hawke đem mặt chôn ở gáy cô, cười. Cảm giác được đầu vai ẩm ướt, Ninh Ninh biết rõ mình sẽ hối hận nhưng vẫn không có cách nào đẩy anh ra. Cô không một tiếng an ủi, làm cho cổ họng anh cứng ngắt, sau một lúc lâu mới có biện pháp mở miệng.
_ Cám ơn!
Cô trầm mặc một hồi lâu, mới nói.
_ Không có gì!
Đồng hồ trên bàn phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Anh nhìn nó, không dám một lần nữa đi vào giấc ngủ, chỉ có thể bắt buộc chính mình phải thức. Vẫn nghĩ là anh đã sớm quên đi đoạn trí nhớ kia, không ngờ chúng nó lại xông ra. Có lẽ anh không nên quá mức kinh ngạc, dù sao nếu anh dám thừa nhận, chúng nó cho tới bây giờ vẫn không rời đi, chúng nó thủy chung đều ở nơi này, dây dưa anh, như vết sẹo ghê tởm trên người anh.
_ Bà ấy không cần đứa nhỏ…… Bà ấy không cần ngươi…… Bà ấy căn bản không cần ngươi……
Lời nói mỉa mai lượn lờ quanh tai, anh cố bắt chúng bay biến. Ninh Ninh phát ra tiếng rên khẽ, anh nghe thấy liền trợn mắt, phát hiện mình đã siết chặt lấy cô, anh thả lỏng lực đạo, đôi mày thanh tú của cô mới bắt đầu giãn ra. Nhìn cô ngủ say, anh biết mình thiếu cô một cái nhân tình, anh hiểu được yêu cầu của anh thực quá đáng nhưng là cô thậm chí không hỏi nguyên nhân, lại đồng ý cho anh ôm lấy. Cô gái này tuy ăn nói chua ngoa nhưng lòng lại trắng như đậu hũ. Hô hấp của cô đều đều, đầu gối lên cánh tay anh, anh biết sáng mai tay hẳn sẽ cứng đờ nhưng vẫn không muốn buông ra. Ngửi thấy trên người cô mùi xà phòng thơm ngát, anh chậm rãi trầm tĩnh lại. Cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lưu Manh chui qua khe hở của cửa phòng, nhảy lên giường, tiến lại phía hai người. Há miệng ngáp một cái, nằm dài trên giường rồi mới cùng chủ nhân cuộn tròn mình lại tiến vào mộng đẹp.
Editor: Minh
Tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú đang ngủ đập vào mắt, Ninh Ninh trừng mắt nhìn, rồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra. Cô không thích đối với tình cảnh của người đàn ông này cảm thấy đau lòng, ý nghĩ kia thật sự rất phiền toái. Cô thích cuộc sống hiện tại, mỗi ngày ở nhà vẽ tranh minh hoạ kiếm tiền, đói bụng đi mua đồ ăn, mệt mỏi liền lên giường ngủ, một tháng chỉ cần đi ra ngoài vài lần đến siêu thị mua nhu yếu phẩm, trừ phi có chuyện gì xảy ra, hoạt động của cô thậm chí không vượt qua con số năm.
Cô thích cuộc sống đơn giản như vậy, cô không muốn có điều gì thay đổi, nuôi một con mèo đã là cực hạn đối với cô. Một người đàn ông? Không, cô tuyệt đối không cần. Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, dừng ở gương mặt anh tuấn cùng mái tóc vàng ánh. Người đàn ông này thật sự tuấn mỹ làm cho người ta ghen tị. Anh nói cô giống thiên thần, nếu thực sự thiên thần, cô thấy anh còn giống hơn, tóc vàng mắt xanh, chỉ không có cánh mà thôi. Đôi cánh máu trắng, còn rớt xuống vài sợi mềm mại. Hình ảnh sống động hiện lên trong mắt, cô tưởng tượng trên người anh có đôi cánh lớn máu trắng, trên tay còn cầm thức ăn ngon vừa đi vừa ăn, nhịn không được cười lên một tiếng.
_ Tôi phải trả bao nhiêu tiền mới mua được suy nghĩ của cô lúc này!
Nghe được tiếng anh khàn khàn, mới phát hiện đôi mắt xanh lam của anh không biết khi nào đã mở, cô ngẩn ra, che dấu ngượng ngùng nói.
_ Bao nhiêu cũng không đủ.
Anh mỉm cười.
_ Bao nhiêu sẽ đủ?
_ Một ngày.
Anh sửng sốt. Cô mới nói ra đã thấy hối hận nhưng không thể thu hồi, đành phải tiếp tục nói.
_ Theo giúp tôi một ngày.
Anh chỉ ngây ngốc nhìn cô.
_ Thế nào? Không muốn biết sao?
Cô đi ngồi dậy, hờ hững nói.
_ Không trả nổi sao?
_ Đợi chút!
Anh lấy tay kéo cô lại.
_ Tôi sẽ trả!

Cô âm thầm thở dài, mở miệng nói
_ Vậy buông tay, đi rửa mặt đánh răng nhanh đi, hôm nay đã qua một nửa.
Không biết vì sao anh buông tay ra, lại nhìn cô ngây ngô cười đứng lên.
_ Đồ ngốc!
Cô trừng mắt liếc anh một cái.
_ Đáng giận.
Thầm mắng một câu, cô xoay người, vội vàng vào trong phòng phòng tắm rửa mặt. Không bao lâu sau cô nghe được phòng tắm trong phòng khách cũng truyền đến tiếng nước.
_ Đây là đâu?
_ Vườn bách thú.
_ Đây là đâu?
_ Viện bảo tàng.
_ Còn đây?
_ Chợ đêm.
Dù sao tiệm Bạch Vân cũng nghỉ ba ngày, cô đi ra mua đồ ăn nên thuận tiện dẫn anh đi xung quanh, dù sao cô cũng đã lâu không có đi dạo phố. Cô chính là tộ nghiệp anh mà thôi. Đương nhiên chính là bởi vì như thế, tuyệt đối không có nguyên nhân khác!
_ Ông chủ thêm một chén.
Ngồi ở quán ăn vặt chợ đêm, Hawke giơ tay gọi lớn ông chủ. Ninh Ninh nhìn năm chén trên bàn, không hiểu vì sao anh lại có thể ăn hết. Đặc biệt anh vừa mới ăn hai chén sườn chua ngọt, một giỏ bánh ba, ba xâu cá viên, hai xâu đậu hũ,…
_ Món này ngon lắm, cô không ăn tiếp sao?
Anh nhìn cô, vẻ mặt hưng phấn.
_ Ừ! Tôi ăn không nổi, anh ăn đi!
Nhìn cái chén ông chủ vừa đưa đến sạch trơn, phát hiện anh muốn kêu một chén, cô lập tức kéo tay anh xuống, ngăn cản anh.
_ Đủ rồi! Anh định anh cho chết sao?
Kéo anh ra khỏi cửa hàng, cô vội vàng đi ra khỏi khu ăn uống, anh lại ngừng ở quán nhỏ hiếu kì.
_ Cái này là cái gì?
_ Đậu chiên.
Ông chủ liền tươi cười trả lời. Anh nhìn muốn chảy nước miếng, cô buồn bực thở dài một tiếng. Biết anh không ăn sẽ không cam lòng, cô đồng ý cho anh mua thêm vài món, anh mới bằng lòng ngoan ngoãn cùng cô rời đi. Nào là bánh chiên, kem, kẹo hồ lô.
_ Anh ăn nhiều thế sao không mập?
Cô trước kia vẫn nghĩ người ngoại quốc không dám nếm thử đồ ăn kì lạ, như là chao, cá viên chiên hay linh tinh gì đó nhưng anh hiển nhiên cũng không để ý, anh sẽ ăn trước một miếng, thử xem hương vị, rồi mới ăn ngấu nghiến.
_ Tôi mỗi ngày đều tập thể dục.
Anh ăn một viên kẹo hồ lô, cười vui vẻ.
_ Tôi thích chợ đêm Đài Loan, còn có đồ ăn vặt.
Ninh Ninh nhìn anh một cái, cô biết người chung quanh đều nhịn không được quay đầu nhìn anh, người đàn ông này thật sự là bộ dạng rất tuấn tú, cho dù là ở chợ đêm đông nghẹt người, cho dù là trang phục giản dị, chỉ là áo thun với quần bò của Khấu ca nhưng gương mặt vẫn rất hút anh nhìn. Anh lại còn tươi cười thân thiện với mọi người, càng khiến người khác tò mò nhìn anh.
_ Anh chưa từng dạo phố?
Xem vẻ mặt hưng phấn của anh, cô nhịn không được mở miệng.
_ Không có.
_ Không có?
Cô sửng sốt, dừng lại nhìn anh.
_ Đúng, không có!
Phát hiện cô dừng lại, anh cũng dừng lại.
_ Làm sao vậy?
_ Sao anh lại chưa từng dạo phố?
Anh nhún vai, mỉm cười.
_ Lúc nhỏ cha quản rất nghiêm, lớn lên vì công việc, cho nên không nghĩ tới.
Cô nhíu mày.
_ Anh cũng không đi dạo phố mua này nọ?
_ Này nọ?
_ Thì thứ anh muốn mua đó. Quần áo, đồng hồ, CD, báo chí,…
Anh mắt cũng không chớp nói.
_ Chad sẽ mua giúp.
_ Chad?
Cô lại là ngẩn ngơ.

_ Quản gia. Chúng tôi cần gì đều nói với Chad, Chad sẽ sai người mua về.
Anh giải thích.
_ Vì sao?
_ Vì an toàn.
Anh nhếch khóe môi, tự giễu nói.
_ Nhà của tôi bất hạnh có nhiều tiền. (Di Di: bất hạnh o.O)
Trầm mặc nhìn anh, Ninh Ninh không tự giác lại nhíu mày.
_ Có gì vui sao?
Cô mở miệng hỏi.
_ Cái gì?
_ Đổ rác.
Cô lại muốn cắn lưỡi chính mình nhưng xem ra lần này vẫn là chậm một bước, đáng chết.
_ Đuổi theo xe đổ rác.
Anh cười nói.
Chợ đêm đông nghẹt người, cô bị anh kéo đi khắp nơi. Tuy rằng chân đã sớm đau nhức, Ninh Ninh lại không đành lòng bắt anh ngừng lại. Dù sao người đàn ông này đã nói mình chưa từng dạo phố, cô còn có thể thế nào? Đặc biệt cô không bao lâu lại phát hiện anh không chỉ không dạo phố, nhiều chuyện khác anh cho tới bây giờ chưa làm qua. Như là ăn quán ven đường, như là mua quần áo, như là trả giá.. Anh chơi thật sự rất vui vẻ, cô phải nhắc nhở anh cái này không cần, cái kia không cần thiết nhưng anh vẫn mua về. Cô còn đang suy nghĩ anh có bệnh thích trả giá.
_ Không được!
_ Ninh Ninh!
_ Không được.
_ Ông chủ bán cho chúng ta với nửa giá.
_ Không được.
_ Tôi muốn mua cho cháu tôi!
Anh vẻ mặt đáng thương nhõng nhẽo với cô.
_ No!
Cô nheo lại mắt, cảnh cáo anh.
_ Nhìn của miệng tôi, tôi nói NO!
Anh lại bày ra vẻ mặt vô tội của chó con.
Ninh Ninh cuối cùng thở dài, chấp nhận cho Hawke mua cả đống đồ. Sau khi đi hết chợ anh đã gom được nguyên thùng hàng. Cuối cùng Ninh Ninh cùng Hawke đi về bằng xe buýt. Chỗ ngồi đã kín chỉ còn hai chỗ. Một chỗ cho Ninh Ninh ngồi, chỗ còn lại để thùng đồ Hawke mua. Còn Hawke thì đứng dựa vào cột sắt.
_ Tôi nghĩ người Mỹ không thích chuột.
_ Hai nhóc con ở nhà không nghĩ con chuột phát ra màu xanh xanh đỏ đỏ này là chuột.
Anh cười nói.
_ Chứ là gì?
Cô liếc mắt một cái
_ Kia không phải con chuột mà là bảo bối thần kỳ.
_ Cũng là chuột thôi!
_ Nhưng mà chúng nó rất đang yêu.
Anh đưa tay vỗ nhẹ cái thùng, vẻ mặt cười tươi như trẻ con. Thấy anh đứng cô liền nhích người qua một chút chừa chỗ cho anh ngồi. Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, anh ngồi xuống không bao lâu liền buồn ngủ. Thế là một cái đầu màu vàng nhắm ngay vai cô mà dựa.
_ Làm cái gì?
Nhăn lại mi, cô vươn tay đưa anh đầu hướng bên kia thôi. Anh dựa vào thùng đồ nằm yên một lát thì xe chuyển hướng, lại ngã trở về. Cô lại đẩy đầu anh qua kia, xe lại chuyển hướng, kết quả anh thiếu chút nữa anh bị chúi về phía trước, cô phản xạ bắt lấy tay anh, anh tỉnh lại.
_ Ngồi vững nào!
_ Sorry!
Anh lẩm bẩm nhích sát lại cô..Không bao lâu, anh lại ngủ, cô lại đẩy đầu anh ra, tầm mắt lại chạm thấy anh soát vé phía trước. Anh soát vé không đồng ý mặt nhăn mày, vẻ mặt giống như cô đẩy anh như vậy quả thật rất xấu. Làm ơn! Người này đầu nặng phải chết, thời tiết lại nóng như vậy, anh cũng không phải là người thân của cô, cô làm sao có thể cho anh dựa vào? Hừ! Hai tay ôm ngực nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đầu của anh lại ngã trở về. Đáng giận…… Âm thầm rủa một câu, cô lại nhịn xuống không đẩy đầu anh ra nữa. Hừ nhẹ một tiếng, Âu Dương Ninh Ninh nhìn cái đầu gác trên vai mình. Quên đi, coi như là làm việc tốt. Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng dịch chuyển, bất giác cô cũng dựa vào anh đầu, khép lại mắt. Anh tóc vàng, có mùi hương dầu gội của cô. Hoa hồng nha, anh cũng dám dùng. Khóe miệng không tự giác cong lên, cô dựa vào cái đầu màu vàng thơm mùi hoa hồng của côchậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Đến Trang
Lên Đầu Trang
Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường
Đọc full Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường tại yeugiaitri.mobi
Xem Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường
Cập nhật Đọc truyện,Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường