XtGem Forum catalog
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full

[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full

[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full - Trang 6

Xuống Cuối Trang



Anh giở đúng chất giọng tính toán của một doanh nhân, Khả Vy liếc ngang liếc dọc, đúng là tại cô mà ra, giờ thì trong tim can đang lo sốt vó đây.

- Ô, Cao phu nhân gọi chúng ta về ăn này! Hay chúng ta gọi tạm chiếc taxi về nhà dùng bữa rồi mai tính! - Khả Vy nhận thấy điện thoại rung như vớ được phao cứu sinh, nói năng cũng trở nên ngọt lịm.

- Alo, chúng con có việc phải làm ngay, giải quyết xong thì con và cô ấy sẽ về! - Lạc Thiên giành lấy điện thoại.

- Anh...

- Sao vậy Triệu cô nương? Cô vừa bảo chúng ta đợi thêm lát nữa mà... về làm gì vội!

- À thì... chờ, chúng ta đứng thêm chút nữa!

- Kể ra đổi một chiếc xe lấy một đêm cũng thỏa đáng đấy nhỉ?! - Xoa tay lên cằm, Lạc Thiên đi một vòng khảo sát trận địa - Xem ra cũng không tồi! -

Anh nở nụ cười ngạo nghễ, lòng thầm nghĩ mấy đứa con gái hai lúa quan trọng việc gìn giữ này lắm chứ không phóng thoáng như gái phố đâu - He he!

- Grừ grừ! - Khả Vy rùng mình, mình cô thế, hắn ta lại có bao nhiêu gia nô, quyền thế. - Anh đừng nói nữa! Khi nào ly hôn thì tôi sẽ đền là được!

- Quan trọng là bây giờ, bà xã à, dầu sao chúng ta cũng sắp nên vợ nên chồng, việc gì phải nam nữ thụ thụ bất thân nữa! Nỗi sợ hãi tăng dần, nếu kết hôn, cô và anh ta sẽ cùng sống dưới một mái nhà, chỉ có hai người. - Không được!

- Thiên, vừa thấy con xe cậu đỗ bên đường, sẵn có chìa khóa mà lại đúng lúc đi tán gái nên tôi lấy đi. Định gọi bảo cậu nhưng té ra cậu lại để điện thoại trong xe! Cô gái này là... à, chị dâu tương lai đây mà! - Tuấn Kiệt niềm nở đưa tay chào.

- A, chào anh! - Khả Vy đon đả bắt tay lại, những lời cậu thanh niên này nói làm cô vui sướng khủng khiếp. Cô “A” lên như vừa phát minh ra một chân lí.

- Cái thằng này! - Lạc Thiên chán nản, kể mà Tuấn Kiệt đến muộn hơn một tý có vẻ hay không, đang đến cao trào coi cô ta xử lí thế nào - Nhà thiếu

xe hay sao mà phải mượn tôi! - thái độ, rất thái độ, anh giống như một tên keo kẹt sít răng.

- Ơ hay, tán gái thì càng nhiều xe đẹp càng tốt! Hai người đi đâu vậy, mà chị dâu à, Lạc Thiên nhà chúng tôi chung tình lắm, không hứng thú nhạc sàn thuốc lắc đâu! Đừng lo nhé! - Tuấn Kiệt cứ tưởng những tia sấm sét bắt nguồn từ đôi mắt của cả hai là vì quá khứ anh chàng Lạc Thiên này nổi tiếng sát gái.

- Gì, vợ tôi ngoan lắm, cậu không biết à, cô ấy còn gia hạn cho tôi mỗi tuần được đi vũ trường những ba bốn lần! Phải không bà xã!- Tranh thủ Lạc Thiên véo má Khả Vy cho bõ tức, nhìn cô ta cười tươi như hoa, trút được gánh nặng mấy trăm kí.

- Dạ, đối với em thì con xe này quan trọng hơn chồng ạ!

...

Sau khi tán chuyện với Tuấn Kiệt một lúc thì Lạc Thiên chở Khả Vy về, mọi người trong nhà vẫn chờ cơm.

- Hai đứa đây rồi, đi đâu mà giờ mới về, nhìn mặt Lạc Thiên vui vẻ thế kia là biết! - Ông Cao hứng giọng, một phần cũng muốn nói để cho Nhược Lam nghe.

- Cháu chào các bác, chào các anh chị và các em!

Khả Vy vừa dứt câu ngay lập tức Lạc Thiên đã quay lại nhìn, giọng cô ta vừa cãi cố với anh và giọng chào hỏi ngọt bùi này chẳng lẽ lại từ cùng một cổ họng phát ra. Đúng là con cáo.

Cả hai đi tay không về.

- Hôm nay gia đình Nhược Lam đến chơi mà hai đứa đi chơi lâu là không được đâu đấy! - Lạc Trung lên tiếng, cũng khi hết lời anh bị Khả Vy soi mói.

Giờ có ghét tên chồng mình hay không thì cô và Triệu Đông Kỳ cũng đã cùng hội cùng thuyền, ai rải đinh trên đường trường đều bị trù úm.

Lạc Thiên định ngồi vào bàn ăn nhưng nhận thấy phải đẩy ghế cho “người đẹp”, anh dùng chân khươ.

- Hai anh chị đánh quả lẻ đi đâu vậy? - Lạc Mỹ thăm dò.

Ngồi vào bàn ăn, thêm ba thành viên nhà họ Trịnh, tất cả là có mười sáu người, Khả Vy càng khổ sở với việc nói chuyện, cô vẫn chưa nhớ tên toàn bộ thị tộc Lạc này.

Bữa cơm ấm cúng, mọi người hỏi han công việc, sức khỏe. Khả Vy có phần bị lạc thỏm, cũng không tránh khỏi những ích kỉ, trong khi Nhược Lam bắt chuyện với hầu hết thành viên nhà họ Cao, cô luôn tỏ ra trí tuệ mà nắm bắt rất tốt chủ đề được nói.

- Vy Vy à, con ăn đi chứ! - Ông Cao gắp miếng thịt viên về phía bát của con dâu tương lai.

- Dạ con cảm ơn bác! - Khả Vy mỉm cười.

Lạc Thiên chợt nhớ ra điều gì đó, anh đang muốn đẩy suy nghĩ Nhược Lam ra khỏi đầu, thế thì đây là cách:

- Bố ơi, Vy nhà con không ăn được thịt cá biển đâu, cô ấy bị dị ứng với đồ biển, mỗi khi ăn là da sẽ mẩn đỏ ngứa lắm! - Anh ngang nhiên gắp miếng

cá từ bát bên cạnh cho vào miệng mình, nhai ngon lành.

- Vy nhà anh ư? Chị ấy vẫn mang họ Triệu đấy! - Lạc Nhã châm chọc - Thế thì chị dùng món súp thịt vịt này nhé, tẩm cả hạt sen ngon lắm!

- Ôi em ơi, Vy Vy kén ăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu! - Lạc Nhã vừa nâng chén súp lên đã bị nguồn phát âm thu về bên mình, húp ừng ực.

- Thế hay em ăn thịt gà! - Lạc Trung gắp cho, anh xem em trai mình có định giật lại như quân chết đói không.

- À vâng, thịt gà em ăn được, hồi sáng anh Thiên gắp cho em ăn không sao! - Khả Vy phải canh đúng, nối ngay sau câu mời của Lạc Trung, không cho tên kia kịp lấn tới, mắt cô lườm sang bên phải. Những gì cô đã nói với Lạc Thiên dường như không những không được hấp thu mà anh ta lại ấu trĩ,

không khéo lão quản gia sẽ bắt cô học nhiều thứ hơn và ăn ít đi thì khốn.

- Lườm tôi cẩn thận mắt xếch đấy!

- Tham ăn vừa thôi không bội thực thì khổ! Thuốc xổ dạo này hiếm bán lắm!

Hai người gầm ghè cổ họng. Nói xong tự nhiên cùng cười, một nụ cười giả tạo che mắt đại gia đình.

- Vy Vy à, món há cảo này mình đặc biệt làm cho bạn đấy! Hãy dùng thử đi! - Nhược Lam thực lòng chúc phúc cho hai người họ, cách xưng hô ngượng ngùng, đúng ra cô sẽ phải gọi Khả Vy là chị dù tuổi tác ngược lại. Cô biết lí do khiến Lạc Thiên và mình không tới được bên nhau.

- Vâng, cảm ơn! - Khả Vy chắc chắn Lạc Thiên sẽ không thể cướp miếng ngon của mình nữa, tuy nhiên cô không thích nhận lòng thành này cho lắm.

Hiện thời cô vẫn coi Nhược Lam là tình địch.

Đúng thế, Lạc Thiên không nói gì, anh cúi mặt vào bát cơm của mình, thoáng buồn. Nhưng vì em tuyệt tình với anh trước đấy, nghĩ vậy anh lại tiếp tục cướp.

- Nhược Lam à, thứ lỗi nhé, Khả Vy sống ở phương Tây quen rồi, cô ấy không hợp mấy món này, để anh nhận thay chân ý của em!

Thở một hơi dài, dường như thằng chồng này không định cho mình ăn tối hay sao vậy, hắn nghĩ bụng mình xấu xa hay hệ tiêu hóa đang trong tình trạng bị treo? Nhìn hắn đắc chí kìa, cho anh biết tôi không dễ bắt nạt đâu!

Lạc Thiên liếc đểu Khả Vy, nho nhã gắp miếng há cảo vào miệng. Cô dám để tôi ở ngoài để ăn vụng này, đã thế còn bảo nhà họ Cao không cho cô ăn đầy đủ, thế thì tôi chỉ cô hay thế nào là tuyệt thực.

- Thiên này, tên anh mà thêm dấu sắc vào thì ra sao hả? - Khả Vy gắp thêm cho anh một viên há cảo nữa, nói nhỏ, khóe môi nở một nụ cười phơi phới.

- Khụ! Khụ! Khụ! - không còn suýt nữa mà là thức ăn trong miệng của Lạc Thiên thực sự phun trào.

Hãy mường tượng tới miệng núi lửa, một khi tích tụ dung nham chặp đầy trong khoang, chưa kịp sôi lùng bùng, không thừa thời gian xì khói xám xịt quanh bầu trời mà đã bị đẩy lên tới kịch kim. Một vụ nổ tương tự bom nguyên tử, với độ nóng xấp xỉ quả cầu lửa thái dương, cuốn phăng ra ngoài những tạp chất. Nếu cơn thịnh nộ của tự nhiên có mắc ma, kim loại magie và sắt..., nếu bom khinh khí chứa hàm lượng lớn đồng vị Hidro, thì ngay tại bàn ăn này, tồn tại một dạng vật chất không hề vô định hình, trái lại muôn hình vạn trạng, đã qua xử lí bởi hàm răng con người. Nào là bột năng, nhân thịt cá mực, thêm vài thứ phụ gia, nháo nhào tứ hướng. Chẳng ai biết bằng cách nào đó bát canh của Trịnh phu nhân đã dính vài “hạt bụi trần”.

- Anh Thiên, anh bị sao vậy anh Thiên!? - Khả Vy còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Thiên ở đầu và cuối câu, trong lòng hả hê phải biết. Được thể cô đấm mạnh vào lưng cho anh xuôi.

Ha ha, anh không cho tôi ăn thì tôi làm cả nhà không ăn được luôn, nụ cười đắc thắng trên khóe miệng, Lạc Thiên tóm được nụ cười ấy, kì này cô to gan bằng trời rồi.

Mọi người đều bất ngờ trước sự việc vừa rồi, ngạc nhiên đến nỗi chưa hình dung ra đây là thực tế. Một Lạc Thiên thăm ăn, vô lễ, khác hoàn toàn với dáng vẻ trong suy nghĩ và trực quan của người tiếp xúc hằng ngày. Mất vài giây bất động, tất cả sự chú ý đều đổ dồn cùng một tâm. Nhược Lam lo lắng chạy đến bên, cô vuốt cổ cho Lạc Thiên, đôi bàn tay mềm mại của cô uyển chuyển mà kĩ thuật, tuy nhiên lúc này cũng chỉ là vô nghĩa trước đám lửa hận trong lòng anh. Nếu có thêm chức năng sưởi ấm thì đôi mắt anh có thể thiêu cháy cả một Khả Vy thành tro bụi.

Kết quả là người làm dọn bàn, Lạc Trung gọi đồ ăn từ một nhà hàng đem tới. Lạc Thiên ngượng ngùng không dùng bữa, cổ họng của anh vẫn đau rát và có một vài thứ tắc ở khoang mũi. Đương nhiên trước khi lên phòng anh không quên kéo theo Khả Vy rửa hận.

Từng bước chân nặng nề, uỳnh uỳnh bậc cầu thang. Tới cửa phòng, Lạc Thiên đạp chân, thả cô vào trong.

- Trong bữa cơm anh nghĩ gì mà lại bị sặc vậy chồng? - Khả Vy khoanh tay ngồi trên giường. Đây là một căn phòng rộng gấp hai lần của cô, đồ đạc trang trí đẹp mã, nhưng không tránh khỏi chút lôi thôi của đàn ông, các vật dụng thường ngày phô ra trên bàn, mặt tủ, rải rác khắp phòng.

- Cô... tôi nói cho cô biết, cô là cái đồ không coi ai ra gì! - Đường máu trong mắt long lên, tim đập phừng phừng, Lạc Thiên gằn giọng.

- Ấy ấy, em đâu dám! Rốt cuộc ai đã chọc giận làm chồng em mặt mày đỏ ngàu thế kia, ôi thương quá! - Khả Vy vẫn duy trì phương châm oan gia ngõ hẹp, “ghét nhau lúc đầu ai ngờ đâu rằng ta sẽ nhớ mai sau”, hơn nữa tư vấn viên Triệu Đông Kỳ cũng đồng tình với yêu sách đó.

- Cô...

- Anh đấy nhá, không có bằng chứng đừng vội kết tội em, em có làm gì anh đâu? - Cô giả đò ngắm nghía bộ móng tay - Anh vừa rồi ăn chưa no, có thích ăn lạc không, em rang cho một đĩa! - Nụ cười thường trực trên môi mỗi khi cô có ý đả kích.

- Đứng lên! Cô đi theo tôi! - Không kịp cho Khả Vy cơ hội chống cự, anh đã xách cổ áo lôi đi, không thể nói chuyện phải trái với hạng người này.

Xuống cầu thang, hai tầng, qua gian nhà bếp mặc kệ mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào, anh đáp gọn lỏn: Con ra ngoài có chút việc. Về phần Khả Vy cô không dám kêu la, chỉ khi ra ngoài sân không có sự dò xét khắt khe mới lên tiếng.

- Buông ra!

- Này thì buông!

Anh thả cô ở ngoài cổng, đứng hiên ngang thách thức: giỏi thì cô bước vào đây, để từ từ cách cổng hạ màn.

- Vĩnh biệt!

Rồi thì anh quay gót, cô ta là cái gì mà dám phỉ báng tên tuổi người khác. Đúng là loại vô học! Yêu tinh! Đồ mắc bệnh!, vừa đi vừa tức, anh bị vấp phải bậc thang, rồi mấy cành cây ngáng đường, thế nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ vào nhà, không ngoái lại.

Lần vào nhà này mọi người đều đặt câu hỏi tại sao chỉ có mình anh, còn Khả Vy đâu. Cao phu nhân khẽ chau mày trước khuôn mặt sa sầm của con trai.

- Quản gia! Ông vào đây! - Đứng trên lầu anh gọi vọng xuống, giọng không giấu nổi nỗi niềm bực dọc.

- Tôi sẽ đích thân đi chọn vợ, ông chuẩn bị đi!

- Cậu chủ nói gì vậy, cô Khả Vy...

- Vy cái gì, con nhỏ ấy tôi tống cổ đi rồi! Chuẩn bị xe! Nhanh! - Nói là làm, khoác lên người bộ trang phục khác, xịt tùm lum nước hoa lên người để giải xui. Lạc Thiên lại bước xuống.

Vào trong xe, ông quản gia hớt hải chạy theo ngồi vào ghế bên.

- Cậu chủ, ai cũng đã biết Khả Vy là vợ chưa cưới của cậu rồi, làm sao có thể...

- Thiếu gì cách, chọn đại một đứa khác, miễn không phải dạng như cô ta là được, sau đó thẩm mĩ chỉnh mặt!

- Cậu chủ à, cậu nghiêm túc đi, việc này không thể tùy tiện được, thời gian không còn nhiều để chúng ta chọn người thay thế đâu.

- Thời gian? Bao giờ tôi lấy vợ chẳng được, hà cớ gì phải vội vàng!

- Không được, nhất định cuộc hôn nhân này phải tổ chức sớm!



Chương 2: Dâu thảo vợ hiền - không phải tôi!

Ngậm bò hòn làm ngọt, Khả Vy mặt dày quay lại nhà họ Cao.

- Xin lỗi anh Cao Lạc Thiên! Triệu Khả Vy tôi đã cư xử thật không phải phép! Mong anh lượng thứ, từ giờ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ạ! - Cúi đầu thành khẩn, cũng trong buổi tối hôm ấy, sau khi nhà họ Trịnh về, tại phòng sách, căn phòng gồm bốn người, Lạc Thiên, cô, lão quản gia và Cao phu nhân.

Ném quyển sách ra chỗ khác, Lạc Thiên nghe xong rồi lên phòng.

- Khả Vy, cô làm gì mà con trai tôi lại xử sự như thế? Cô nên nhớ mình thân hèn, bước vào cánh cửa nhà họ Cao này với thân phận tạm bợ, cố mà sống sao cho kỉ cương. Rốt cuộc lí do nào lại khiến Lạc Thiên đuổi cô đi?

- Cháu xin lỗi ạ, lần sau cháu sẽ không tái phạm nữa đâu! Từ giờ cháu sẽ cố gắng là một nàng dâu thảo ngoan hiền! - Khả Vy sợ nhất là vị phu nhân này và ông quản gia. Cô tỏ ra thật tội nghiệp.

- Thôi được rồi, ta cũng không dò xét chuyện này nữa, dù sao Lạc Thiên cũng không muốn nhắc lại. Cô nhớ đấy, đừng để có lần thứ hai, mà nếu tái diễn thì lúc bước ra khỏi nhà họ Cao này đừng hòng nghĩ đến việc cầm được thứ gì!

Khả Vy trở về căn phòng của mình, ngay lập tức gọi cho Triệu Đông Kỳ :

- Anh à, em làm đúng theo lời anh nói rồi đấy! Họ đã cho em trở về! Thật may mắn!

- Anh đã bảo cô rồi, nếu muốn đùa nghịch thì một vừa phai phải thôi, làm gì đến nỗi hắn phải cáu tiết lên thế. Nói cho cô biết, thằng cha Lạc Thiên này lòng tự tôn cao lắm, đừng có chọc xoáy làm gì. May mà lần này có anh thu xếp cho không cô cũng cuốn gói trắng tay!

- Thế bây giờ em phải làm gì? - Khả Vy ôm gối, ngoài nhà họ Cao ra cô không còn một chỗ nào để đi cả.

- Còn sao nữa! Từ giờ biết điều mà gọi dạ bảo vâng, yên vị đi. Đừng có châm ngòi nổ. Đôi khi đàn ông người ta thích những cô gái tính tình thay đổi, khi thì bỗ bã, khi thì nhu mì. Cô cứ thế mà diễn cho anh!

- Anh có viết truyện nào mà nhân vật nữ hiền thục nết na được lòng người ta không thế?

- Cái cô này, cứ yên tâm. Có hai loại phụ nữ đàn ông rất thích, một là cá tính, nhưng đừng như cô khi nãy là được, hai là ôn nhu.

Cứ như Nhược Lam, cô ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, còn cô, từ trước tới giờ đã có mảnh tình nào chưa?

- Ai bảo... chẳng qua trước đây em ít tiếp xúc với người khác giới nên không tính.

Cụp máy, Khả Vy đành phải thay đổi chế độ. Bắt đầu học thuộc lịch sử nhà họ Cao thôi. Đây là cơ hội tồn tại duy nhất trong xã hội này của cô. Cô chỉ có hai bàn tay trắng, lại không được đào tạo học nghề, ra ngoài xã hội thì làm được gì cơ chứ, cách tốt nhất là tiếp tục vở kịch.

Cao Lạc Trương là chủ tịch tập đoàn độc quyền xuyên quốc gia Trường Tồn... Cái công ty này hình như cái gì cũng sản xuất, từ giấy vệ sinh tới cả xe hơi, du thuyền.

Mới đọc được vài chữ mà mắt đã díp chặt, điều quan trọng là phải xem Lạc Thiên, nghĩ bụng Khả Vy lật vài trang, bỏ qua những người khác.

Cao Lạc Thiên, giám đốc Tổng công ty Trường Tồn, ấy, sao Lạc Trung được làm phó Tổng, mà anh ta chỉ là giám đốc. Chắc thằng cha này ham vui nên an phận thủ thường.

Vấn đề là cô phải nhớ tên của từng người trong gia đình họ để thuận tiện cho việc giao tiếp. Nếu chụp hình và lưu tên trong điện thoại thì không thuận tiện, mỗi lần muốn hỏi chuyện lại phải tra cứu, lăm lăm cái di động, không được. À, hay là viết ra một tờ giấy nhỏ đặc điểm nhận dạng của họ. Nhà có nhiều Lạc quá nên đành thủ đoạn chút.

Đầu tiên là Lạc Trung, xem nào, anh ta cao nhất hội, không được, nếu anh ta đứng một mình thì sao so sánh. Mà cái mặt anh này mình nhớ! Khả Vy vẫn viết vào giấy chữ bé xíu. Lạc Trung : Lông mày đậm như sâu róm.

Lạc Thiên thì khỏi quên, mặt khỉ, da trâu, đáng ghét.

À, Lạc Kiệt và Lạc Mỹ là hai chị em sinh đôi, chúng mà không đứng cạnh nhau cũng chẳng đoán được, Lạc Kiệt có cái lúm đồng tiền, còn Lạc Mỹ có một cái mụn ruồi nhỏ trên khóe mi, ôi, nhìn xa không thấy được đâu, à tóc, tóc tém ngắn màu hung. Cả hai đứa này hơn mình một tuổi, là em họ của Lạc Thiên, âu cũng phải gọi mình là chị.

Lạc Nhã, em gái Lạc Thiên, có cái gì nhỉ, khó nghĩ quá, có cái cổ ba ngấn, hic, rồi, sơn móng tay màu đen.

Lạc Tâm : Có một mái tóc xoăn đặc trưng giống bà thím. À, cậu này dễ nhận dạng nhất.

Khả Vy nhìn vào bức ảnh gia đình mới chụp gần đây nhất đã zoom cận cảnh của đám thanh niên trong nhà mà đoán già đoán non.

Lạc Dĩnh : Cậu này mình chưa nói chuyện lần nào, đeo kính này.

Lạc Ngôn : Tóc nâu môi trầm.

Ha ha, mình cũng đáo để ghê. Khả Vy viết xong rồi nhét giấy phòng bên người, ngáp mấy cái rồi một giấc ngủ tới...

***

Cũng là ngồi cạnh nhau trong bữa sáng, Khả Vy tỏ ra ngoan ngoãn thứ thiệt. Còn Lạc Thiên lờ như không thấy, anh vẫn ăn và nói chuyện với những thành viên còn lại. Hôm nay hai bậc tiền bối đã đi công việc sớm, lão quản gia cũng tất bật chuyện tổ chức cưới xin.

- Chị Khả Vy, chị ăn thịt gà nhiều vào, những món khác đã không ăn được thì bảo người làm tránh xào nấu.

- Cảm ơn em! Lạc Dĩnh! - Khả Vy tươi cười, dù từ nay phải tạm biệt mấy món ngon do bị dị ứng giả tại tên chồng đáng ghét kia, tuy nhiên mánh khóe cô đang sử dụng thật là hay ho. Để tờ giấy nhỏ trên tay, cô lẩm nhẩm vị trí chỗ ngồi của các «Lạc».

Chưa ai đề cập tới sự cố bữa tối của Lạc Thiên hôm qua vậy nhưng anh không hề nguôi bớt. Anh quyết định coi cô ta như một của nợ, một con hến bị câm, không tồn tại. Bất kì ai nói chuyện cùng cô mà thêm cả mình vào anh đều lờ đi. Mỗi khi đôi đũa của cô dừng lại bên đĩa thức ăn nào thì anh tránh ngay.

- Mọi người đi làm và đi học vui vẻ nhé! - Khả Vy tạm biệt tất cả, tự nguyện đem sách ngoại ngữ ra học. Đúng giờ lại vào bếp học nấu ăn.

***

Vì hai ông bà Cao sang bên Sing công tác nên một số việc cần thông qua nhà họ Trịnh, biết em mình ái ngại nên Lạc Trung đi thay.

Trước khi đi anh còn tủm tỉm cười nói móc lại :

- Anh không hiểu hôm qua em làm sao mà lại... thật là! Chắc không bao giờ bác Trịnh muốn ngồi đối diện với em nữa!

Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ tới Lạc Thiên lại càng hậm hực, từ tối qua đi đâu, nhìn thấy bất kì chữ gì anh đều hình dung ra dấu sắc. Dù mất ngủ cả đêm, ôm cái xương cá khó chịu mang tên Khả Vy ấy trong lòng thế mà sáng nay anh vẫn minh mẫn được, lại còn đủ sức để hình dung ra khuôn mặt đáng ghét đó. Cô thư kí bước vào, yêu cầu anh kí tên phê chuẩn hợp đồng. Kí xong, dừng lại ở chữ “n” trong từ «Cao Lạc Thiên», giả sử thêm dấu sắc vào tên họ, tên đệm, và tên chính thì...

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.Yeugiaitri.Mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

Đến Trang
Lên Đầu Trang
[Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full
Đọc full [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full tại yeugiaitri.mobi
Xem [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full
Cập nhật [Truyện Tình Yêu] Vợ ơi là vợ full