húng cháu sẽ hạnh phúc, bởi chúng cháu yêu nhau. Cháu nghĩ hạnh phúc không phải tạo ra bởi tiền, mà tiền tạo ra bởi hạnh phúc. – tôi trả lời như vậy, nhưng chắc ba má cô ấy không ưng ý lắm, cũng phải, đó chỉ là lời nói của một người kém cô ấy 2 tuổi mà…
- Ba má đừng làm khó anh nữa, nếu ba má bắt con chia tay a ấy, con sẽ ở giá suốt đời cho ba má mừng,
- cô ấy nói như vậy, tôi thấy lo, Rồi cô ấy kéo tôi ra, bỏ lại hai bác ấy trong quán café. Chúng tôi đi ra với sự ngưỡng mộ của bàn dân thiên hạ, hihi…
Chap 32: Một ngày đông ấm áp, gần đến tết dương lịch rồi còn gì. Nhưng giữa chúng tôi vẫn còn khúc mắc, ba má cô ấy vẫn chưa đồng ý cho tôi. Thật sự lúc này tôi rối lắm, rối như tơ vò. Ừm thì ba má cô ấy cũng đúng, tôi chẳng là gì cả. Khó khăn chồng thêm khó khắn… Nhật kí ngày,…tháng…năm… Kể từ ngày tôi với e bỏ quán đi ra, chúng tôi ít được gặp nhau hơn, tại ba má e cấm, mà không biết ba má e làm gì trong này mà lâu về thế nhỉ??...định cấm bọn tôi luôn chăng. Có những khi e trốn gọi điện cho tôi, bảo nhớ tôi, mà không biết làm sao nữa. Hôm nay tôi đi chợ nấu ăn, hè hè. Lâu rồi không được nấu ăn với e nên hôm nay tự nấu ăn vậy, nấu ăn giải xui ấy mà. Tôi mua cũng nhiều thứ. Chợ hôm nay đông ghê, chợ mà, đông là chuyện thường, hi. Tôi nghĩ bụng…. Nhưng hôm nay chợ đông không giống mọi hôm, vì hôm nay má e cũng đi chợ. Tôi biết, vì tôi đã thấy. Ban đầu tôi ngại, định tránh mặt, nhưng mà nghĩ lại cũng không được. Thôi thì liều…
- Cháu chào cô ạ, cô hôm nay cũng đi chợ à?...
- tôi tiến lại gần, đánh liều hỏi cô, tôi nở một nụ cười thật tươi, tươi tới nỗi không tươi hơn được nữa, hix
- Ừm, chào cháu, chau cũng đi chợ à,
- cô chỉ hỏi lại tôi vậy
- Dạ, cô đã về chưa để cháu xách cho,
- Cuộc nói chuyện giữa tôi mà má e diễn ra bình thường, tôi không dám đả động gì tới em. Tôi cảm nhận được má e là một người hiền, biết nghĩ. Nói chuyện với bác ấy mà tôi không hề có cảm giác là tôi và e đang bị chính bác ngăn cấm. Bác không giống là khinh người nghèo như tôi. Tôi cùng bác ra tới đầu đường lớn thì bác lên taxi về, tôi cũng về, mà trong lòng chẳng có chút gì nghĩ ngợi cả. Cả ngày hôm nay e không nhắn tin hay gọi điện, tôi cũng không dám gọi. Có lẽ nào e bị cấm cung thật rồi, vậy là xong…Tôi đâm đầu vào game, lâu rồi không game, hôm nay không có hứng lắm nhưng cũng chơi đại,.. 9h,…chuông điện thoại vang lên….là e gọi
- Alo,hi, e đấy à?
- tôi hỏi e
- Hi, a yêu, làm gì vậy? nhớ a không?
- e hỏi lại tôi
- Nhớ chết đi được nè, Đang ở đâu mà dám nói yêu với nhớ chàng vậy?
- tôi hỏi
- E đang ở nhà, ba má đi vắng rồi, nên tranh thủ gọi cho a, e nhớ a lắm nè,
- hi, nhà e có nhà mà, tại tôi không biết,
- Hi, vậy à, mấy bữa nay e khỏe không? Ba má có la gì e không? A lo quá,
- tôi cũng không kể là sáng nay gặp má e
- E khỏe, mà má e chấm a rồi, hix,
- e nói vui lắm, tôi được chấm rồi, vì sao nhỉ? Hay vì hồi sáng,?...
- Thật không hay là e xạo a đấy, đừng đùa a nha,
- tôi hỏi lại, nhưng vẫn hi vọng là đúng
- Xì, e mà xạo a sao, thật mà, má kêu mai a qua nhà ăn cơm với ba má, mà ba chưa biết, a qua nha,
- e cười hí hửng
- Má mời a á? Chứ ba không à, lỡ đâu bị ba đuổi thì sao,
- tôi dè chừng
- Có e với má ủng hộ anh rồi mà, lo gì, có đi không để e mời người khác nè,
- hihi, e dọa tôi, dễ thương, lâu rồi tôi mới thấy e vào…
- Ừ, mai a qua, a mà bị chấn thương chỗ nào là do e xúi bậy đó nha…
-hi, tôi giả vờ thế chứ cũng muốn qua chứ, cơ hội má e trao mà… Tôi chúc e ngủ ngon, rồi cũng chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay trời đẹp, không có mưa, tuy là hơi lạnh. Tôi làm giấc tới sáng,… 6h, chuông đồng hồ điểm, tôi bật phắt dậy, lòng tràn đầy hứng khởi. Tôi đi rửa mặt, xong xuôi đâu đấy rồi đi ăn sáng, một buổi sáng không thể tuyệt vời hơn,.. Mặc đồ xong, mà thôi chết, tối qua quên hỏi e là mấy giờ thì được qua. Má e mời ăn trưa mà, đâu phải ăn sáng. Tôi bứt tóc, không biết nên đi mấy giờ…Khổ ghê, chẳng lẽ chờ tới trưa mới qua. Thế là 8h30 tôi quyết định qua, ..Yêu giải trí chấm mô bi...
Chap 33: Lần dò mãi tôi mới tới được nhà e,..nhà giàu có khác, tôi cũng hơi sợ. Bấm chuông ba lần, tôi đợi. Bước trong nhà ra, e hôm nay xinh ghê, tóc xỏa, quần áo thì ở nhà, đi đôi dép chú gấu,hi, tính cách tiểu thư ấy mà. Lâu rồi không gặp e, chắc nếu là ở đâu đó mà không phải nhà e thì tôi đã ôm e rồi. Nhưng mà thôi đành nhịn vậy, tôi nở một nụ cười thật tươi cho e…
- Anh đến sớm vậy?
- e hỏi tôi, chắc cũng sớm thiệt, hi
- Hi, thì tại a quên không hỏi mấy giờ nên đến giờ này à,
- tôi trả lời
- Ừ, vậy a vào nhà đi, đến sớm thì có quyền được làm việc nhà, hè hè,
- e cười vẻ tinh nghịch Tôi bước vào nhà, ba má e cũng có trong nhà. Tôi chào xong, ba e thì không nói gì, nhưng má e thì nháy mắt với tôi, ý nói tôi hãy làm cho tốt ấy, hihi..có thêm đồng minh, tôi vui..
- Giờ cháu với Phương đi chợ giùm bác nha,
- bác gái nói với tôi, ó giề, được đi cùng e
- Dạ, dạ, bác cứ để cháu ạ,hi,
- hè hè, tôi nhận lời liền, mặc dù đi chợ tôi hơi kém, nhưng có e rồi, e là tiểu thư nhưng hơi bị đảm đang… Tôi và e đi chợ, đi bằng xe máy của nhà e,…Vừa ra khỏi nhà, khỏi vòng rada kiểm soát, e đã ôm chặt lấy tôi. Tôi vui như ngày hội. Tới chợ, bọn tôi cũng mua nhiều thứ, e bảo hôm nay có a trai nữa, làm liên hoan để a đi Mỹ học. Tôi hoảng, phe mình, phe người, hai với hai, tôi cứ tưởng mình ba e chứ… Mua xong đâu đấy, tôi với e về, hôm nay hình như có nắng sao mà ấm áp dữ vậy?..Chúng tôi cười nói vui vẻ trên cả đoạn đường đi. Mới thấy cái cửa thôi là tôi đã đẩy tay e ra không cho ôm, tôi sợ,hix
- Người lớn nhát gan, lêu lêu,
- hi, e chọc tôi
- Kệ chứ, nhát gan mà có vợ còn hơn lì đòn mà ở giá.,
- hix, tôi chống chế lại Vào nhà, thì a trai cô ấy đã ở đó, tôi chào, a vẫn cười lại với tôi. Tôi nghĩ chắc nhân vật chính hôm nay là anh nên a mới vui vậy. Tôi với e với má e xuống bếp nấu ăn. Công học tập bao lâu nay của tôi cũng có ngày được trổ tài trước mặt nhạc mẫu, tôi tự tin, cười nói vui vẻ với e tại vì biết má e ưng tôi rồi, không cấm nữa mà…hehe
- Cháu cũng biết nấu ăn à?..
- bác gái hỏi tôi
- Dạ lúc trước không biết, sau khi quen Phương thì e bắt cháu học, để sau này có gì e sai, hi,
- tôi gọi e trước mặt bác, nhưng không sao cả, bác cười, e véo tay tôi, lườm cái thật đáng yêu,
- Anh ba xạo, toàn bắt e làm thì có,
- cô ấy chống chế,
- Vậy bọn con hay nấu ăn chung à,
- bác ấy hỏi, tôi và e hết hôn,
- Dạ không, thỉnh thoảng thôi ạ,
- cả hai người chúng tôi đều nói, lo ghê Nhưng tôi không biết giờ ba với a trai e đang quan sát tôi, tôi cứ tự nhiên vậy, tính cách sao thì bộc lộ vậy, giấu giếm làm gì.hihi 11h trưa, ba người chúng tôi đã nấu ăn xong,. Tôi thì được cái làm nước mắm ngon nên hôm đó tôi đạo diễn được món đó, hi. Nhưng mà được chấm điểm A. Dọn ra bàn ăn, e đi mời a trai với ba ra ăn. Năm người chúng tôi ngồi xung quanh một cái bàn tròn, mà tôi nghe hồi hộp, tim như muốn vụn ra vì chịu áp lực cao quá, hi, e khoác tay tôi động viên. Cả buổi ăn, chúng tôi vẫn ăn nói vui vẻ với nhau, chẳng ai đụng chạm gì tới yêu đương của tôi và e cả, tôi cũng mừng, nghĩ bụng bác với a trai quên rồi..hè hè…
- Cháu yêu Phương nhà bác nhiều chứ?
- bác trai hỏi tôi,
- Dạ dạ,
- tôi ấp úng, vì câu hỏi quá bất ngờ,
- Sau này e làm nó khóc lần nữa, thì a sẽ không tha cho e đâu,
- a ấy nói, tôi nghĩ a cũng đồng ý rồi, các bác có ý nghĩ giống tôi lúc này không?..hè hè…
- E hứa, e sẽ làm cho Phương hạnh phúc,..
- tôi tự tin, nhưng cũng run run, không biết hai người họ nghĩ gì không nữa…
- Thôi ăn đi đã, ăn xong rồi nói chuyện này sau,
- bác gái chen vào, chắc là cố tình làm thế để đứng về phe tôi đó mà…hihi Ăn xong, 12h hơn, chúng tôi ra bàn ngồi uống nước, ăn hoa quả. Tôi vui…
Chap 34: Hạnh phúc đông đầy... Ngồi nói chuyện một lát thì tôi biết căn nhà này là ba má mua cho e để sau này ra trường làm tại Đà Nẵng luôn. Tôi cũng chẳng nghĩ gì…
- Lần trước, mới bị nói vậy mà e đã chia tay, nên gia đinh a nghĩ là e không yêu Phương thật lòng.
- a trai cô ấy mở đầu
- Tại lần trước e quá sốc, nhưng sau khi chia tay e thấy khó khăn quá nên đã quay lại, Phương vì e mà khóc thật nhiều, e xin lỗi,
- tôi trả lời
- Thật ra hai bác muốn thử lòng cháu, gia đinh ta không câu nệ chuyện giàu hay nghèo, chỉ cần cháu dám nói sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái ta, ta không phản đối,
- bác ấy nói
- Ừ, cháu cố gắng lên, bác ủng hộ cháu,
- bác gái xen vào
- Anh ấy tốt với con lắm mà, ba má đừng lo,
- cô ấy giúp tôi
- Dạ, cháu biết rồi, cháu sẽ làm vậy,
- tôi lúc này chỉ biết nói thế, trong lòng giờ rất vui…hè hè… Cả năm người chúng tôi nói chuyện vui vẻ, tôi cũng được xem như là một thành viên của gia đình rồi, tôi đỡ ngại. Nhưng không dám cầm tay e trước mặt mọi người… 3h chiều, a trai cô ấy ra sân bay bay ra hà nội để sang Mỹ. Chúng tôi ra tiễn anh ấy, tiễn xong thì ba với má cô ấy về trước, còn tôi với e vào công viên dạo chơi, lâu rồi hai người mới được đi chơi với e mà. Tôi nắm tay e thật chặt, e cũng vậy, như thể hai đứa không muốn rời nhau
- Anh vui không? E vui quá, hạnh phúc nữa..
- cô ấy nói,
- Hi, a vui lắm nè, mà e không biết ba với anh trai e nghĩ vậy à,
- tôi hỏi cô ấy
- Không, e không biết gì cả, đầu buổi e còn lo mà sau bất ngờ quá,hihi
- cô ấy cười… Chúng tôi xuống đạp tàu vịt, hai người, dường như cả thế giới giờ chỉ tồn tại hai người bọn tôi vậy, ai mà không vui được các bác…e đồng ý là một chuyện, gia đinh e đồng ý lại là chuyện khác rồi..hè
- Anh, mua hoa cho bạn gái đi,
- một cô bé cầm một giỏ hoa lại hỏi tôi, khi tôi với e đang tay trong tay
- Không, a không mua đâu, bạn gái a xinh hơn hoa rồi,
- hi, tôi nói mà nịnh e
- Xì, chị ấy có bằng một nữa hoa thì có,
- con bé kia nói, ôi cái mồm, nó đi bán mà, e lườm nó, hix, Tôi cũng mua một bông cho e, tôi có thói quen tặng hoa ngày lung tung, nhưng thật sự lần này không bất ngờ cho lắm, có chăng thì người bất ngờ là tôi. Nhưng e vui, e cười tươi, cứ đưa hoa lên ngắm, xem thử có đúng như con bé kia nói không…hè hè… 7h chúng tôi đi ăn, xong rồi chúng tôi lại tiếp tục dạo phố. Đường phố hôm nay gần tết rồi nên đèn nhấp nháy nhiều lắm, nhìn những cặp khác cũng tay trong tay, e với tôi cũng vậy… 10h thì tôi chở e về nhà, cũng hôn chúc ngủ ngon, hi. Hôn trộm ba má e ấy thôi. Tôi về phòng, bật nhạc to hết cỡ, tôi vui, vui như đứa trẻ được mua cái áo mới. Cứ tưởng như chết rồi mà lần này tôi lại bình yên, được đường đường chính chính yêu emmmmmmm…
Chap 35: Nhật kí ngày ..tháng…năm…., Sáng sớm hôm nay chim hót líu lo. Tôi tỉnh dậy, nhắn tin chúc e buổi sáng tốt lành rồi đi đánh răng rửa mặt, giống như ngày đầu tiên tôi có người yêu vậy. Em cũng nhắn tin lại cho tôi. Bữa nay e học cả ngày, nên chắc không gặp nhau được rồi, nghĩ mà buồn, cố nhịn tới tối vậy, hix. “Sao tình yêu làm lòng ấm êm đêm ngày,..”, số máy lạ…
- Alo, ai vậy ạ?
- tôi hỏi,
- Cháu Hoàng à, bác đây, trưa nay cháu rảnh không?
- là má e, tôi hơi bất ngờ
- Dạ, trưa cháu rảnh bác à, có chuyện gì không bác,
- tôi hỏi lại
- Vậy trưa nay cháu xuống quán café ở đầu đường Bạch Đằng gặp bác, bác có chuyện muốn nói..
- bác ấy hẹn gặp tôi, là gì nữa không biết…
- Dạ, trưa cháu qua ạ,
- Nhưng cháu đừng nói cho Phương biết, thế nhé, chào cháu,
- bác ấy dặn
- Dạ, chào bác ạ… Nói rồi tôi cúp máy, trong đầu tôi giờ cứ nghĩ lung tung, k biết bác gái gặp tôi có chuyện gì nữa, tôi lo, lẽ nào bác ấy giả vờ đồng ý trước mặt Phương, rồi sau lưng lại đẩy tôi ra xa, cái lí do này có vẻ hợp. Chắc bác ấy thương Phương, nên không muốn làm lớn chuyện đây mà. Tôi điên lên mất, có lẽ nào, lẽ nào lại vậy… Tôi đi hoc, dạo này tôi phải chăm học, tương lai đang đón chờ mà. Có gì để trưa tính tiếp. Vào học mà e vẫn nhắn tin cho tôi, nói chuyện với e tôi vui thật. Nhưng mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây. Lội qua gần 4 tiết, đói bụng, tôi không còn tí sức lực nào. Về phòng, tôi nằm lì trên giường, chẳng muốn làm gì sất,
- Alo, a à, a về phòng rồi hả?..
- e gọi cho tôi
- Hi, ừ, a về rồi, e về nhà rồi chứ,
- tôi trả lời e, giọng cũng cố cười
- Dạ, e về rồi, vừa ăn xong, a ăn chưa?
- e cười tươi trong điện thoại
- A chưa ăn nữa, tại chưa đói,
- tôi nói vẻ hơi mệt
- Gì mà chưa ăn nữa, ăn đi mà chàng, trưa nay e định xuống chỗ a, nhớ a quá, nhưng má không cho, hức,
- tin buồn tới rồi, má e không cho e xuống thăm tôi, vậy là đã có chuyện, tôi càng lo hơn
- Tí a ăn, nằm tí đã mà, hi, thôi e nghỉ trưa đi nhé,
- tôi giục e nghỉ trưa, tại tôi có việc cần làm mà, ăn để đi gặp má e
- Dạ, thế nhé a yêu,
- e vẫn tươi, vẫn không biết tôi lo lắng,, Tôi bật dậy đi ăn, ăn tạm dĩa cơm mà nuốt không vào, tâm trạng đâu mà ăn nữa chứ. 12h hơn, tôi đạp xe xuống phố. Trời hôm nay nóng thật, mùa đông mà nắng ghê, những lúc thế này tôi chả thích trời nắng. Không có e bên cạnh, tôi buồn. Cuối cùng cũng tới nơi, má e đã ngồi đó rồi, vẫn nụ cười ấy, thân thuộc mà xa lạ, tại tôi đang nghĩ mông lung…
- Cháu chào bác ạ, bác đến sớm vây,
- tôi cười và chào bác
- Ừ, cháu ngồi đi, bác cũng vừa mới tới,
- Bác vẫn thân thiện với tôi, nhưng tôi vẫn lo…
- Dạ,
- Cháu uống gì để bác gọi,
- bác ấy hỏi tôi
- Dạ cho cháu một ly café sữa ạ,
- hôm nay tôi không gọi sting như mọi lần, vì lần này chẳng giống mọi lần tôi đi chơi với e gì cả, nắng nóng, khát nước, nhưng tôi uống café giải xui… Bác ấy gọi cho bác vẫn ly sữa chua đánh đá mà Phương vẫn thường gọi, ..mẹ con chăng?
-Tôi tự hỏi. Tôi ngồi nhâm nhi ly café mà không biết bắt đầu từ đâu. Bác ấy mở lời trước
- Cháu năm nay học năm ba hả?
-
- Dạ, cháu học năm ba bác à, thua Phương hai tuổi,
- tôi nói luôn
- Ừ, Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ, ?? Bác ấy chỉ đang hỏi những vấn đề loanh quanh gia đình tôi, về việc học hành của tôi, về ý định tương lai. Mặt tôi nhể nhãi mồ hôi, hôm nay trời nóng mà, tôi đang sợ, cũng đúng thôi, vì người đang ngồi nói chuyện về tương lai của tôi là má e,…
- Làm sao cháu quen con gái bác,
- giờ thì bác đã vào thẳng vấn đề
- Dạ, là do tình cờ thôi ạ, do trời mưa nên chúng cháu đi chung ô,
- Tôi thật thà trả lời
- Cháu có biết con gái bác là tiểu thư không?
- “Dân đào mỏ
-từ hiện ra trong tôi”
- Dạ trước khi gặp a trai, thì cháu không biết, sau này cháu mới biết, tại Phương cũng không nói,
- tôi trả lời
- Vậy là sau khi bọn cháu yêu nhau à?,
- bác ấy hỏi lại
- Dạ, sau này ạ, Tôi đổ mồ hôi, tôi bắt đầu lo rồi đấy, sợ chuyện không hay rồi. Bác ấy cứ hỏi những câu vật vờ làm tôi lo. Mà đôi khi có chuyện thật, bác ấy không vui vẻ giống như lần trước tôi tới nhà, khó nghĩ quá,…tôi runnnnnn
Chap 36: Câu chuyện bắt đầu kéo dài hơn, đã hơn 1h30 chiều rồi, bác ấy vẫn chưa nói gì về chuyện cho hay không cho tôi yêu e cả. Dòng người đi lại ngoài phố càng đông, hai người, một lớn một trẻ đang ngồi nói chuyện, câu chuyện dài bất tận…
- Mai hai bác về lại nhà rồi,
- bác ấy nói
- Vậy hả bác, sao bác không ở lại đây đón tết dương lịch đã, ở đây vui mà bác,
- tôi hỏi
- Ừ, không, bác có việc ngoài kia rồi,
- tôi vẫn lo
- Dạ,
- Thật ra trước đây bác có tìm hiểu về cháu rồi, trước khi vào Đà Nẵng,..
- bác ấy bắt đầu kể
- Thế hả bác, thế mà cháu lại không biết, cháu có làm gì sai không bác,
- tôi bối rối, cũng bất ngờ vì điều đó
- Không, cháu rất tốt, đối xử với con gái bác rất tốt, bác rất thích cháu,
- bác ấy khen tôi
- Dạ,
- trong lòng tôi vui sướng
- Lần trước, khi hai bác mắng cháu, cháu chia tay Phương, nó khóc, nó điện về hỏi hai bác có nói gì với cháu không, và bác biết cháu vẫn giấu chuyện gia đình bác ép cháu, bác cũng thấy thương nó, lần đầu tiên bác thấy nó khóc dữ vậy, bạn bè nó trong này đều nói với bác thế, nhưng mà bác nghĩ cháu sẽ không quay lại, …
- Tại cháu biết mình không thể phạm sai lầm, tại cháu yêu Phương, và Phương cũng yêu cháu, nên cháu quyết định vượt qua khó khăn, cảm ơn bác đã đồng ý cho cháu,
- tôi nhỏ nhẹ, vẫn không cười, vì tôi đang lo
- Ừ, cháu cứ cố gắng đi, sau này có gì bác giúp, con gái bác là tiểu thư nên khó bảo lắm, bác giao con gái bác cho cháu,
- bác ấy cười
- Dạ, bác yên tâm
- tôi cười, nụ cười thật tươi, hóa ra bác ấy không phải tới đây để ép tôi chia tay, mà là giao phó, bác ấy tin tưởng tôi rồi… Tôi như trút bỏ được gánh nặng, cười nhiều hơn, bác cũng vậy. Trời bắt đầu dần về chiều, rồi bác chào tôi về, tôi tiễn bác. Tôi cũng ngồi một tí trong quán rồi đạp xe ra biển, chiều hôm nay thật là đẹp. Tôi quyết định chờ đón hoàng hôn, hoàng hôn một mình tôi.
- Alo, a ở đâu vậy, sao chiều nay không gọi hay nhắn tin cho e vậy, quên e rồi hả?
- e dỗi tôi, tại tôi mãi nói chuyện với bác gái nên quên bẵng mất, hi
- Hi, a đang ở biển nè, e ra ngắm hoàng hôn với a đi,
- tôi nói
- A đi ngắm với ai à? Giờ mới bảo e ra..
- cô ấy dỗi hơn Tút tút, tút,,cô ấy tắt máy, hình như giận tôi rồi, tôi gọi lại mà cô ấy không nghe máy. Hi, khùng thật, tôi chưa kịp giải thích mà, e giận tôi thật sao, lần đầu tiên đó… .Y e u g i a i t r i . m o b i.. Mặt trời dần tắt rồi, hoàng hôn đang đến. Một mình ngồi giữa biển, biển đang hát, tôi cũng du dương theo, tâm trạng thật,… Rồi bàn tay ai đó vòng từ sau lại bịt mắt tôi,..Bàn tay ấy tôi đã quá quen thuộc rồi, là e, người con gái tôi yêu.
- Đố đoán ra ai,
- hi, e làm như tôi ngốc lắm không bằng,..
- Ai? Không quen,
- tôi giả vờ, Em bỏ tay ra, ngồi sát bên tôi làm mặt giận,..hi…tôi cố tình mà, chắc e giỗi thật rồi. Tôi nhẹ nhàng hôn lê má cô ấy,
- Làm sao a quên chứ, a giả vờ thôi,
- tôi phải nịnh
- Chả tin, miệng con trai toàn thế,
- e lại giỗi
- Thôi mà, a nói thật mà, không tin a thì a xuống biển chết cho e xem, Nói rồi tôi đứng dậy, chạy nhanh ra biển, e đuổi theo tôi, biết tôi giả vờ nên e cũng chọc,
- Đưa dép đây e mang về, xuống dưới mua đôi khác chàng ơi,
- éo le con tê tê, lại còn chọc a
- Cho e chết nè,
- vừa nói tôi vừa lấy tay khoát nước vào người e, E đuổi tôi, hai đứa chạy dọc bãi biển, cả biển lúc đó chắc đang nhìn tôi, mà tôi kệ, hề hề, đang vui với e mà… Tối đó chúng tôi ở lại biển, ngồi ngắm bầu trời đêm thật đẹp, lâu lắm rồi tôi không ra biển vào buổi tối. Tôi ôm e trong vòng tay, cái ấm áp dịu dàng của những ai đang yêu. Tôi hôn nhẹ lên môi em, ngọt ngào mùa đông… 11h, tôi đưa e về nhà rồi tôi quay về phòng. Nằm dài trên giường, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Chap 37: Một tháng sau, chúng tôi tạm xa nhau, mỗi người về quê để đón tết. Những ngày xa e tôi nhớ kinh khủng, và e cũng vậy, ngày nào hai đứa cũng gọi điện, rồi nhắn tin, buổi tối thì lên mạng chát chit. Tết năm nay dù có người yêu nhưng tôi vẫn buồn, buồn vì xa e. E bảo ba má mời tôi ra đón tết, nhưng mà ra sao được chứ, quê e xa tôi, và chúng tôi còn học, chưa thể đi tới đâu được.. 2 tuần xa e, mà tôi tưởng chừng chúng tôi xa nhau lắm rồi ấy. Tại lúc trước ở gần nhau, tôi nào cũng café, cũng hóng giờ, giờ không nhớ sao nỗi. Tối tối cứ onl skype, xem cái mặt e nó tí rồi ngủ, tết mà cứ ru rú ở nhà, bố mẹ lại la tôi.hi. Yêu đương thật tuyệt, tôi chả dám nhậu say, vì say thì e sẽ phải đợi tôi, e buồn… Ngày mồng 6 tết, tôi lên tàu vào lại Đà Nẵng, e cũng vậy, dù cho e chưa phải học, nhưng mà vào gặp người yêu mà. Mồng 10 này là valentine rồi, tôi hóng mãi, năm đầu tiên valentine tôi có người yêu… 5h sáng t