XtGem Forum catalog
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ [Truyện Teen] Hoàng Tử Online

[Truyện Teen] Hoàng Tử Online

[Truyện Teen] Hoàng Tử Online - Trang 7

Xuống Cuối Trang



- Đưa tay ra đây tôi băng! – tôi lạnh lùng ra lệnh

- Nói lại! Đền ơn người ta mà như đánh ghen thế à ? – Minh nhíu mày

- Cậu... – tôi đành nuốt hận vào trong – Bạn Phạm Minh yêu quái, à nhầm, yêu quý! Bạn đưa tay để mình băng lại cho! – tôi nói mà cứ thấy cái lưỡi mình líu lại

Minh phì cười trước cái giọng lảnh lót chim hót của tôi Nhưng rồi cậu ta lấy lại sắc mặt khá nhanh, chìa cánh tay ra rồi lại buông một lời hăm dọa :

- Làm cho cẩn thận! Băng kiểu gì mà để nhiễm trùng thì cậu chết với tôi!

Tôi mím môi kìm chế cơn điên đang dâng lên trong người Dám đối xử tàn nhần với Trần Thanh Thanh ta sao ? Rồi nhà ngươi sẽ phải hối hận! Vừa nghĩ thế tôi vừa rưới oxi già lên vết thương của Phạm Minh bằng một sự...sung sướng tột độ khi nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì quá rát của cậu ta Nhưng chắc vì sĩ diện đàn ông nên Minh chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng Cuối cùng thì cơn tức trong lòng tôi cũng được nguôi ngoai phần nào Ác giả ác báo mà! Tôi hí hửng cười thầm trong lòng

- Thôi chứ! Cậu định rưới hết chai oxi già luôn hả ?

Lời của Minh đưa tôi về với thực tại Quay xuống nhìn, chai oxi già đã gần hết, tôi hốt hoảng dừng lại, lấy bông y tế lau lấy lau để vết thương trên tay cậu ta Và bằng một sự nhẹ nhàng mà theo tôi là ngoài sức tưởng tượng của chính mình, tôi đã hoàn thành đường băng cho Minh Đang cười tươi rói vì hạnh phúc, tôi như bị đá xuống vực thẳm trước lời nhận xét của cậu bạn mọt sách :

- Tôi bó tay với cậu Đây chỉ là vết trầy xước ngoài da mà cậu băng chẳng khác nào tôi bị chém ba bốn nhát Nhìn kinh chưa! – nói rồi cậu ta chìa cánh tay được che gần hết bằng băng trắng bóc trước mặt với đôi mắt thất vọng xen lẫn ngán ngẩm Tôi cũng tự thấy những điều cậu ta nói không sai nên đành ngậm ngùi im lặng Tức mà không nói được là cục tức kinh khủng nhất...

Nhưng cậu ta vẫn còn chút nhân tính khi không bắt tôi tháo ra băng lại Thế là xong Nhưng sự thật là tôi đã nhầm tưởng cái thành ý kia của Minh Cậu ta để như vậy là muốn hành hạ tôi theo cách khác...

- Trời đất! Chảnh! Mày làm gì tay thằng Minh mà phải băng bó khiếp thế ? Bạo lực nó vừa thôi

- Đúng rồi đó! Nhìn tay Minh kìa! Thảm kinh khủng luôn! Mày đúng là quá đáng Chảnh ạ!

- Lo mà bồi dưỡng cho nó đi! Bị thương kiểu này chắc chắn sẽ để lại sẹo Tội nó quá!

Thế đấy! Mục đich của việc không bắt tôi tháo ra băng lại của cậu ta là vậy đó Thử hỏi trên đời này còn có ai dã man hơn Phạm Minh bạn tôi không nhỉ ?

...

Ra chơi Sau khi đánh chén no nê dưới căn tin, tôi cùng nhỏ Liên tí tởn trở về phòng học Tôi đã làm lành với nhỏ bạn thân vì nghĩ đi nghĩ lại thấy việc giận dỗi của mình cũng hơi vô lý, nó tuy là bạn thân nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện Liên phải kể cho mình ? Và vậy là trở lại bình thường Tính tôi cũng chẳng giận được ai lâu

- Nhỏ khùng! Kẹo tôi đâu ?

Tôi suýt nữa ngã trẹo chân trước câu chào hỏi của Tuấn Cậu ta không biết từ đâu bay ra, bỏ tay vào bọc quần đứng trước mặt chúng tôi với câu hỏi kì quặc của mình Tôi nói kì quặc là bởi vì từ trước đến nay có đời nào Tuấn chủ động muốn tôi tặng kẹo đâu ? Toàn là tôi «ép» cậu ta lấy cả đấy chứ! Vậy là hôm nay có bão rồi...

- Liên! Đưa bì kẹo cho tao! – tôi há hốc miệng ngạc nhiên xong cũng không quên «nhiệm vụ» của mình

- Tụi mày là một cặp vừa khùng vừa điên! – Liên lắc đầu bình luận, tay đưa cho tôi bì kẹo vừa mới mua ở căn tin

- Này! Kẹo này! – tôi chẳng buồn phản ứng trước câu nói của nhỏ bạn (vì căn bản là tôi thấy cũng...đúng!), tay đưa cây kẹo mút trước mặt Tuấn với vẻ mặt bình thản như tấm phản

- Nhớ giao kèo của chúng ta đấy! Đừng khiến tôi phải bực mình! – Tuấn giựt lấy kẹo rồi dùng nó gõ vào trán tôi kèm theo lời nhắc nhở sặc mùi bạo lực, xong thì đi thằng, trước khi đi còn nháy mắt với nhỏ Liên (thật ra cậu ta làm thế để nhắc khéo tôi) khiến con nhỏ rợn cả tóc gáy

- Hắn bị gì thế mày ? – Liên trố mắt quay sang hỏi tôi

- Hắn lên cơn chứ bị gì nữa! Đi thôi! – tôi bực bội lôi con bạn về lớp, miệng không ngớt nguyền rủa hoàng tử mắc dịch của mình Cái câu hỏi muôn thưở lại hiện lên trong đầu tôi : «Vì sao mày lại đi thích một thằng vừa đều như thế hả Trần Thanh Thanh?» Và rồi chính tôi lại tự trả lời cho bản thân mình : «Tao biết được tao con mày luôn! +_+»
Giờ toán!

Tôi đang cặm cụi chép bài trên bảng thì cái di động chết tiệt rung rung trong túi quần Loay hoay như thế nào tôi lại đụng mạnh trúng vào cái tay đang bị thương của Minh khiến cậu ta giật mình nhăn mặt, tôi cũng hoảng hồn theo Mở máy ra, tin nhắn từ số lạ : «Hết giờ đợi tôi ở ghế đá sau phòng 5» Lại là Tuấn đây mà! Bực cả mình! Tôi gấp máy lại rồi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như lửa Hỏa Diệm Sơn của Minh đang phóng thẳng về phía mình Biết là sẽ chẳng thể thoát được nên tôi đành chuẩn bị tư thế, nhắm mắt nắm chặt tay để chờ đợi cú đập đầu kinh khủng của cậu ta Minh đưa mặt tiến gần về phía tôi, tôi cũng không dám hé mắt ra nhìn Chắc chắn giờ sinh hoạt tuần này tôi sẽ xin cô đổi chỗ, thật tình là thần kinh tôi không thể nào ổn định được khi ngồi chung với cái tên kì cục và man rợ này

Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả Chỉ đưa tay lên chạm vào má tôi khiến tôi giật mình mở mắt ra

- Làm gì thế hả ?

- Mực! Mặt đã xấu mà lúc nào cũng dính mực! – cậu ta dùng tay lau nhẹ vết mực trên mặt tôi rồi trở lại vị trí, mắt hướng thẳng lên bảng và chăm chỉ chép bài

Trời đất! Thế này là thế nào nữa đây ? Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào ? Tốt hay xấu ? Ga lăng hay thô bạo ? Tim tôi đập thình thịch, mặt như trái cà chua, như thế không ngượng mới là lạ! Cái đồ...dã...man!

...

Ra về...

Tôi vào nhà xe lấy con ngựa sắt của mình Nếu như thường ngày thì bây giờ tôi đã đạp thẳng về nhà để ăn cơm mẹ nấu chứ không phải ở lại đây để «gặm nhấm» tác phẩm của mình cùng một thằng nhóc bất bình thường Tôi ngậm ngùi đạp xe ra phía sau, đến vị trí đã hẹn rồi dừng lại,dựng xe, ngồi bệt xuống ghế đá Không thấy Tuấn đâu cả! Trong đầu tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng biết đâu mình đang bị leo cây! Nếu thế thật thì tôi sẽ tức đến chết mất! Và ngày mai tới trường, tôi sẽ không ngần ngại mà đấm thẳng vào mặt cậu ta Gì thì gì chứ tôi ghét nhất bị người khác coi thường tình cảm và công sức của mình Đang xây dựng một kế hoạch trả thù hoàn hảo trong đầu, đột nhiên tôi hét như một con ngố khi bị hù từ phía sau Cứ kiểu này tôi sẽ bị tụt huyết áp mất thôi! Tuấn coi bộ cực kì sung sướng khi khiến tôi hoảng sợ như vậy Cậu ta cười ha hả rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, giựt phăng hộp cơm trong tay tôi với thái độ tò mò

- Ái chà! Cơm của vịt con xấu xí nấu à ? Không biết ăn đến muỗng thứ bao nhiêu thì sẽ bị đau bụng nhỉ ?

Tôi bốc khói trước lời nói không chút tính người của cậu ta

- Này! Không ăn thì nhịn! Đừng có giở cái giọng đó ra đây với tôi! Có tin tôi phang nguyên hộp cơm này vào mặt cậu không hả ?

- Ôi! Vịt con nổi khùng rồi hả ? Không sao! Khùng là bản tính của cậu rồi mà! Tôi không để tâm đâu! Ha ha!

Tôi không thể chịu nỗi nữa rồi! Phải vùng lên thôi! Nghĩ sao làm đó, tôi lấy tay định bụng giựt lại hộp cơm rồi ném luôn vào thùng rác cho xong thì Tuấn chộp nhanh lấy tay tôi rồi nhăn răng cười hợm hĩnh :

- Đừng có nóng như thế! Cái này cậu nấu cho tôi mà! Đâu thể phũ phàng như vậy được!

- Cái đồ nham nhở! Cái đồ đểu cáng! Cái đồ dã man! – tôi tức ói máu, phun thẳng vào mặt cậu ta tất cả những tính từ xấu xa nhất nhưng có vẻ nó không chút hiệu nghiệm khi Tuấn vẫn cười như điên như dại (đó là tôi thấy thế!)

- Ok! Ok! Bây giờ thì ăn nhé! Tôi đói rồi!

Cậu ta chủ động làm hòa, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để cãi lộn Tuấn mở hộp cơm ra, tôi thì lấy hai cái chén nhựa cùng hai đôi đũa đã chuẩn bị sẵn Lúc ấy tôi nghĩ mình thật chẳng khác nào đứa khùng khi giữa trưa nắng chang chang thế này mà lại ăn cơm trên ghế đá, người thì ướt đẫm mồ hôi Nhưng đói quá rồi nên tôi cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, điều tôi thấy vui nhất là thức ăn do tôi tự tay làm cũng không tệ, mặc dù đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh này vào bếp Tuấn có vẻ cũng nghĩ như tôi nên chẳng ca thán gì, cũng cặm cụi ăn như bị bỏ đói đã...3 năm

- Này nhỏ khùng!

Tôi ngẩng mặt lên, miệng vẫn còn nhai cơm nhồm nhoàm

- Gắp thịt rồi đút cho tôi đi!

- Cái gì ? – tôi sặc cơm tình trạng nặng, cũng may là tôi kịp thời nghiêng đầu sang một bên, nếu không thì bữa cơm này coi như chấm dứt tại đây

- Có gì mà ngạc nhiên thế ? Yêu cầu thứ 2 của tôi đó! Gắp thịt rồi đút cho tôi đi! – Tuấn vẫn bình thản ra lệnh

- Cậu có bị thần kinh không vậy hả ? Tôi không làm đâu!

- Thế thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại rủ Liên chiều nay đi chơi! – Tuấn vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc Iphone to oạch

- Dừng lại! – tôi hoảng hồn – Đút thì đút...!

Thế đấy! Thử hỏi trên đời này có thằng nào kì cục hơn kẻ đang ngồi trước mặt tôi không cơ chứ ? Được! Muốn tôi đút cho ăn chứ gì ? Chuyện nhỏ!

- Này! Há mồm ra! Nhanh! – tôi cố gắng gắp một miếng thịt toàn là mỡ tống thẳng vào miệng của Tuấn khiến cậu ta không kịp trở tay

Và rồi miếng thứ 2...

Thứ 3...

Thứ 4...

Thứ n...

- Thôi! Dừng lại ngay đi! Ớn thấu đầu rồi! – Tuấn gác đũa chịu thua, chịu thua cũng phải thôi, tôi toàn gắp cho cậu ta thịt mỡ thì làm sao ăn cho nỗi được

- Tại cậu yêu cầu tôi đó chớ! Cho đáng đời! – tôi vỗ tay cười sảng khoái, người ta nhìn vào chắc chẳn ai dám tin tôi đang là người thích Tuấn đâu nhỉ ? Người ta nghĩ tôi là kẻ thù của cậu ta thì đúng hơn...

Ăn uống xong xuôi, Tuấn lại bày trò khác để hành hạ tôi

- Xe này của cậu hả ? Nhìn giống đồ sắt vụn ấy nhỉ ? Tôi đạp có bị gì không đấy ?

- Nếu đạp không được thì đừng có hỏi Lắm chuyện! – tôi xì mặt

Tuấn thả cặp sách trên ghế đá rồi đứng dậy tiến tới phía xe đạp của tôi Xong đâu đấy cậu ta gạt chân chống rồi ngồi lên yên, kiểm tra bàn đạp, kiểm tra phanh, kiểm tra luôn cái chuông nhỏ xíu ở góc phải ghi – đông xe rồi hất hàm gọi tôi :

- Khùng! Lên đây!

Tôi có nghe nhầm không nhỉ ? Tuấn bảo tôi ngồi lên yên cho cậu ta chở đi sao ? Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình ngồi sau yên xe của một chàng hoàng tử, người ấy sẽ chở tôi đi trên con đường trải đầy lá vàng lãng mạn với những hàng cây vút cao trong gió nhẹ Chẳng lẽ giấc mơ đang trở thành hiện thực trước mắt tôi đây sao ? Vậy là không suy nghĩ gì nhiều, tôi phóng nhanh lên yên sau như một con khỉ leo lên cây của nó Tuấn phì cười rồi quay lại trêu chọc :

- Như thế này cũng đủ biết cậu thích tôi đến mức nào!

Mặt tôi bỗng chốc đỏ rực như mặt trời lặn buổi hoàng hôn Đáng lẽ ra tôi phải thấy được âm mưu của cậu ta khi mở miệng đề nghị tôi lên ngồi, tất cả chỉ là muốn trêu tôi mà thôi Tức quá đi mất!

- Không thèm nữa! – tôi lè lưỡi nhày phóc xuống

- Đúng là Chảnh! Lên đi! Đừng có khiến tôi đổi ý! – Tuấn lắc nhẹ đầu càm ràm, nói thế thôi chứ tôi cũng không nghĩ cậu ta nỡ lòng bắt tôi xuống

Và thế là sân trường đầy nắng, im ắng đến bình lặng, chỉ có tôi và Tuấn cùng với những hàng cây già thả mình giữa không trung thoáng đãng Tuấn có vẻ ít khi đạp xe nên chốc chốc lại mất tay lái làm tim tôi suýt nữa rơi ra ngoài Trời nóng như lửa đốt, lưng áo của Tuấn ướt đẫm mồ hôi, tự nhiên tôi thấy hoàng tử mắc dịch của mình cũng thật dễ thương, ít ra còn có một lý do chính đáng để tôi biện minh cho cái tình cảm ngốc xít mà bấy lâu nay tôi dành cho cậu nhóc này

- Này! – Tuấn đột ngột phanh xe khiến tôi không kịp trở tay và chúi đầu đập mạnh vào lưng cậu ấy, theo phản xạ thì tay tôi cùng đưa lên...ôm e.o cậu ta để lấy thăng bằng

- Điên hả ? Suýt chút nữa tôi ngã rồi đó! Có chuyện gì thì dừng lại từ từ chớ! – tôi bực mình

- Ha ha! Không có gì! Muốn thử cảm giác «bị» con gái ngồi sau ôm e.o nó như thế nào thôi! – Tuấn cười khì rồi tiếp tục đạp, tôi thì bấm bụng ngồi yên và nguyền rủa cậu ta Đúng là bản tính đểu cáng không thể nào khắc phục được!

Kết thúc hành trình đạp xe, cậu ta quăng tôi trở lại cái ghế đá Mặt mày hai đứa đỏ bừng bừng, nhưng vui thật Lần đầu tiên chúng tôi chơi đùa với nhau vui như thế, thường ngày chỉ toàn là cau có xỉ vả lẫn nhau mà thôi Con nít đúng là có nhiều ưu điểm hơn người lớn, một trong số đó chính là không có tính giận dai và rất mau làm lành Tôi và Tuấn chính là điển hình cho một cặp đôi như thế ( đôi ở đây có cả hai nghĩa : đôi bạn và...)

- Nè! Tôi đã thực hiện đúng giao kèo giữa chúng ta! Cậu phải giữ lời đó! Tránh xa nhỏ Liên ra nghe không ? – tôi chống hông nói với Tuấn

- Ai nói thế ? Tôi mới yêu cầu bạn làm 2 điều thôi! Còn 1 điều nữa! – Tuấn đeo cặp lên vai rồi nói

- Hả ? Cậu còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa ?

- Cái đó còn tùy! Tới giờ rồi! Tôi về! Chào nhỏ khùng!

Nói dứt câu thì cậu ta đứng dậy đi thẳng ra phía cổng, tôi ngẩn tò te nhìn theo Thế là sao ? Tôi vẫn chưa thoát được tay cậu ta sao ? Ngần ấy vẫn chưa đủ sao ? Liên ơi là Liên! Vì mày mà tao khổ thế này đây! Có ai hy sinh vì bạn nhiều như tôi không hả trời!

...

Tối

Yahoo đang sign in Một đống tin nhắn lại hiện lên Trong số đó thì mắt tôi vẫn tìm kiếm «I_want_to_be_live» Đây rồi! Vẫn đúng giờ như thường ngày! Tôi mỉm cười đọc dòng tin nhắn mà từ lâu đã nằm gọn trong đầu tôi, ngay cả dấu chấm dấu phẩy tôi cũng nhớ như in Cuộc sống có nhiều điều thú vị thật! Đang chuẩn bị sign out (vì hôm nay tôi phải thức khuya học cho xong môn Địa lý để ngày mai kiểm tra một tiết, lần trước bị môn Sử đã khiến tôi khiếp vía lắm rồi!) thì tôi nhận được tiếng Buzz từ phía Prince :

«Hôm nay chị không onl được! Phải out để học bài!»

«Em cũng chỉ nói với chị vài lời thôi! Chị nhấn nút Accept đi!»

Tôi thắc mắc những vẫn làm theo lời cậu nhóc Share ảnh ư ? Để làm gì nhỉ ?

«Chị có thấy gì không ?»

«Có! Một thằng nhóc rất handsome! Nhưng mà ai đây ? :S»

«Em đó chứ ai!»

Tôi thoáng giật mình Prince của tôi đây ư ? Dù tôi rất hay tưởng tượng nhưng thực sự tôi không ngờ cậu nhóc đẹp trai như thế! Trông cứ giống giống một diễn viên Hàn Quốc nào đó mà tôi đã từng xem

«Em không đùa chứ ?»

«Sao thế chị ? Em đùa chị hồi nào ?»

«Nhưng mà...»

«Đẹp quá hả ? : ))»

«Uh! =.=!»

«Thì từ nãy đến giờ em có bao giờ nói em xấu trai đâu! Sao thấy chị ngạc nhiên quá thế ? Bộ chị ghét ai đẹp trai hả ?»

«À không...»

«Thế là em cho chị xem hình em rồi nhé! Bây giờ em có một lời đề nghị thế này...»

«?»

«Hai tháng nữa là sinh nhật của em! Đến lúc đó, chị có thể cho em xem ảnh của chị ở ngoài đời không ?»

«Cái này...»

«Nếu chị không muốn thì cũng không sao Em chỉ đề nghị thế thôi!»

Tôi lại phải suy nghĩ Làm sao bây giờ nhỉ ? Nên đồng ý hay không đồng ý đây ? Tôi biết Prince không bao giờ ép buộc tôi...Nhưng hôm nay cậu nhóc đã chủ động cho tôi xem mặt...Và tôi tin đó là ảnh của Prince...Còn tôi ? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi tự thấy mình không nên mất lòng tin thái quá như thế! Phải có niềm tin cho một cái gì đó chứ ? Ảo cũng chưa hẳn đã xấu!

«Uhm! Chị đồng ý!»

«Oh! Chị khiến em ngạc nhiên quá! Em cứ tưởng chị sẽ từ chối!»

«»

«Vậy nhé! Em out học bài đã! Thương chị! : )»

«pp em!»

Tôi sign out Mình có đang đi đúng hướng không nhỉ ?

...

Tính tới hôm nay đã là ngày thứ 7 tôi không nhìn thấy mặt mũi Tuấn ở trường Dù rất lo nhưng tôi không muốn hỏi thăm vì lại sợ bị lũ bạn dị nghị, với lại giữa tôi và Tuấn cũng chẳng là gì của nhau nên tôi không có tư cách tìm hiểu về điều này Có lẽ là tại cậu ta lười nên không muốn đi học cũng nên Người Tuấn khỏe như trâu thế kia thì chuyện bị ốm là không thể Suy ra chỉ có thể là lý do lười biếng thôi Nhưng có lười thì cũng không thể nghỉ đến một tuần lễ như vậy được

- Này! Cả tuần nay tao cứ thấy mày ngơ ngơ ngẩn ngẩn! Nhớ người ta thì đi hỏi thăm đi chớ! – Nhỏ Liên vỗ vai tôi càu nhàu khi thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của tôi

- Con nhỏ này! Đánh gì mà đau thế ? Mà này! Tao thấy lạ nghe! Mọi bữa mày là đứa ngăn cản kịch liệt nhất chuyện tao thích Tuấn, sao bây giờ mày lại vun vào thế hả ? – tôi gõ gõ bàn tra hỏi

- À ờ...Tại tao thấy hắn cũng không xấu như tao nghĩ...

- Là sao ? Mày nói rõ đi! Không tao xử mày đẹp luôn á! – Vừa nói tôi vừa bẻ tay rắc rắc hăm dọa

- Hix! Mày lúc nào cũng bạo lực! Chuyện là thế này...Hôm bữa á...Tao đạp xe đi học thì giữa đường lốp xe bị thủng, đã thế mấy đứa côn đồ trong xóm tao lại xúm tới trêu chọc Lúc đó đường đi vắng vẻ, tao thì chỉ có một mình, tụi nó lại đông, tao sợ lắm May là Tuấn đi ngang qua, lúc đầu tao tưởng hắn không quay lại đâu, vì thấy cái mặt hắn vô cảm lắm, với lại hắn nhìn thấy tao bị thế nhưng vẫn lái xe đi thẳng Đang run cầm cập, định bụng cởi đôi giày cao gót ra liều mạng với tụi đó thì Tuấn không biết từ đâu dẫn theo cả đám người lạ mặt xúm lại quánh lũ con đồ tơi bời Đã thế sau đó còn chở tao đi học nữa Định bụng lên kể cho mày nghe như Tuấn lại không cho tao nói Bây giờ bị mày hù dọa kiểu này tao mới khai ra đó! – Liên kể một hồi rồi ngồi bệt xuống, mặt nhăn nhó phát tội

Tôi ngẩn người Ra là thế! Vậy là những gì Tuấn nói với tôi là giả sao ? Và những việc mà tôi phải làm theo yêu cầu của cậu ta đều là vô ích ? Dẫu thế nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất vui...Tôi bị vấn đề thật rồi!

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.yeugiaitri.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.yeugiaitri.mobi – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

- Này! Trả cây bút đỏ cho tôi!

- Hở ? – tôi trợn mắt nhìn Minh, bút đỏ nào nhỉ ?

- Trả đây!

- Nhưng trả cái gì chứ ? Tôi mượn bút của cậu hồi nào ?

- Đừng bắt tôi phải nhắc lại, tự nhớ đi!

Tôi nhăn mặt Bút đỏ nào nhỉ ? Tôi nhớ là cả tuần nay tôi có mượn cái gì của cậu ta đâu ? Nhưng dù sao tôi cũng hãi cái khoản cụng đầu dã man của Minh lắm rồi Vậy là tôi cố gắng vận dụng toàn bộ nơ ron để nhớ lại là mình đã mượn cái bút nào của cậu ta không, và mượn vào lúc nào ?

- Nhớ ra chưa ? – Minh đập bàn quát

- Thật tình là...tôi không nhớ! – tôi nhăn mặt đau khổ

- Tốt! Không nhớ là đúng! Vì bút đỏ của tôi ở trước mặt cậu kia kìa! – Minh nói đều đều

Nhưng tôi thì xịt khói lỗ tai Thế đấy! Cậu ta luôn biết cách hành hạ người khác! Tôi bực bội đi ra ngoài Ngồi với cậu ta đúng là cực hình!

Đến Trang
Lên Đầu Trang
[Truyện Teen] Hoàng Tử Online
Đọc full [Truyện Teen] Hoàng Tử Online tại yeugiaitri.mobi
Xem [Truyện Teen] Hoàng Tử Online
Cập nhật [Truyện Teen] Hoàng Tử Online