Nói như Thiện có nghĩa cô có thể dựa vào một ai đó sao? Không đâu! Chẳng có chỗ dựa nào là mãi mãi, cũng chẳng ai có thể ở bên ai cả đời vì vậy nên mạnh mẽ bước đi bằng chính đôi chân của mình thì tốt hơn. Hơn nữa cô đủ kiêu ngạo để chẳng cần ai ở bên mình. Tự cô sẽ bước đi trên con đường của chính mình.
Nhận ra cơ thể mình đang dựa vào người Thiện, Ân vội đẩy cậu ra. Cô không quen dựa dẫm người khác, nó làm cô trở nên yếu đuối.
Lực bất tòng tâm, càng cố đẩy cậu ra, cô lại càng dựa sát vào cậu hơn, kết quả làm vết thương đau tê tái. Bất giác, Ân co người lại, cơn đau quả thật vượt quá sức chịu đựng của cô.
“Không được rồi, để tôi cõng cậu.” – Không để Ân kịp lên tiếng, Thiện vừa nói vừa kéo hai tay cô quàng qua cổ mình, cõng cô lên.
“Bỏ tôi… xuống… đi! Tôi… tự… đi được.” – Giọng Ân yếu ớt nhưng kiên quyết.
“Đừng có nói vào tai tôi! Có biết nhột không hả?” – Thiện làu bàu, vành tai đỏ bừng lên vì ngột ngạt.
“Thì… cậu… bỏ tôi… xuống… đi!”
Thiện có điên mới nghe lời Ân.
Sau một hồi làu bàu, Ân bắt đầu cảm thấy mệt, không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang nuốt lấy mình. Cô cuối cùng cũng gục đầu vào vai Thiện, chờ đợi bóng tối đang kéo đến đằng sau mí mắt.
Mọi thứ trở nên mơ hồ như ảo giác. Là thật hay mơ, người đang trải qua cũng không cách nào xác định.
__Bờ vai này cũng rộng và vững chãi như vai ba vậy.__
Một cảm giác thân quen ùa về trong Ân.
Cô còn nhớ một lần mình bị sốt, quấy khóc liên tục nên ba cô phải nghỉ làm và đưa cô tới bệnh viện. Vốn sợ kim tiêm nên sau khi chích, cô còn quấy khóc rất lâu vì vậy ba cô phải cõng cô đi vòng vòng trong phòng bệnh cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Đến lúc thức dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh mà tay vẫn còn quàng qua cổ ba mình. Thì ra cô quàng tay chắc quá, vì sợ làm cô thức giấc nên ba cô phải nằm xuống bên cạnh.
Ánh nắng sớm tinh khôi chiếu xuống sân trường làm mọi thứ trở nên sáng đến không thật. Những ô cửa kính được nắng chiếu vào phát quang nhiều màu sắc lung linh. Từ những tán cây xanh mát mắt, những tia sáng nhỏ len lói xuyên qua, chiếu thẳng xuống mặt đất làm người ta có cảm giác thứ đang phát sáng là tán cây kia chứ không phải mặt trời.
Xuyên qua giọt nắng ấm áp, bóng người con trai cao lớn cõng trên lưng một cô gái nhỏ đã thiếp đi từ lúc nào trải dài xuống nền xi măng. Thỉnh thoảng gió khẽ thổi qua làm mái tóc cô gái khẽ lay động.
Băng qua sân trường, Thiện đi về phía cổng làm đám học sinh trong trường xúm xít lại trước lan can mà bàn tán.
Từng bước đi làm mái đầu đang gục trên vai Thiện khẽ lắc lư. Như sợ Ân khó chịu nên cậu cố bước thật nhẹ nhàng. Có lẽ cậu không biết cái nhịp lắc lư kia đối với cô là cái nhịp điệu bình yên nhất.
...bạn đang đọc truyện tại YeuGiaiTri.Mobi chúc các bạn vui vẻ...
Tiểu Ân của ba nhõng nhẽo thật đấy! Cứ bắt ba cõng thế này sao? Mai mốt lớn lên thì thế nào?”
“Con sẽ không lớn lên, cứ như thế này để được ba cõng.”
“Con phải lớn lên chứ con gái. Cánh cửa cuộc đời đang đợi con mở ra và khám phá. Hãy là người chinh phục cuộc đời và dù có mệt mỏi cũng đừng bao giờ gục đầu xuống con gái của ba!”
“Dù mệt mỏi cũng đừng bao giờ gục đầu xuống!”
“Dù mệt mỏi cũng đừng bao giờ gục đầu xuống!”
“Dù mệt mỏi cũng đừng bao giờ gục đầu xuống!”
Ân từ từ mở mắt ra, lập tức thấy mình đang nằm áp mặt vào lưng một ai đó có mái tóc màu nâu nhạt, hai tay còn quàng qua cổ người ta.
Cô nhanh chóng đi đến kết luận “ai đó” chỉ có thể là Thiện.
Gương mặt hơi nóng lên, cô cẩn thận thu hai cánh tay của mình về.
“Dậy rồi à?” – Tiếng Thiện vang lên làm Ân giật bắn người. Sao cứ có cảm giác như tên ăn trộm bị phát hiện thế này?
Thiện vừa ngồi dậy đã quay lại nhìn Ân bằng ánh mắt gian xảo:
“Cậu thích tôi lắm đúng không?”
“Đang nói nhảm gì đấy?” – Ân lơ đãng trả lời Thiện, mắt nhìn quanh căn phòng. Cô ngồi dậy để nhìn rõ hơn.
Với lịch sự cơ bản của một người con trai, Thiện đưa tay đỡ cô.
Lần thứ ba trong ngày cậu bị Ân gạt tay ra. Hơi ngẩn người một chút, cậu thu tay về xỏ vào túi quần. Thề là sẽ giữ nó trong đó, tuyệt đối không chìa ra đỡ cô nữa.
“Ban đầu còn giả vờ không cho cõng, đến khi lên taxi thì nhất định không buông cho đến khi đến bệnh viện. Cậu có biết là tôi phải cõng cậu trong khi bác sĩ khâu lại vết thương cho cậu không hả?” – Thiện làu bàu, tay xoa xoa cổ, vặn đầu qua lại.
“Tôi không buông hay cậu không thả?” – Ân cãi lại mặc dù biết nhiều phần trăm là Thiện nói đúng. Trước đây cô cũng đã từng như thế với ba mình.
“Tôi bị điên hay sao mà thích cõng con heo trên người?” – Thiện cũng không vừa, cậu gân cổ lên cãi dù trong suốt lúc cõng Ân, cậu luôn tự hỏi sao cô lại nhẹ như thế.
“Chính xác! Chính là ý này!” – Ân búng tay cái “póc”.
“Ý gì?” – Thiện ngơ ngác.
“Cậu bị điên.” – Ân nói rồi phì cười.
Nhìn nụ cười của cô, những ý nghĩ đã được vạch ra sẵn để cãi lại được não bộ thu hồi mà không truyền đến cơ miệng. Thiện hắng giọng rồi chuyển chủ đề.
“Cậu làm gì mà để bị thương như thế? Bác sĩ nói nhìn nó giống một vết đâm.”
“Một số chuyện linh tinh thôi.”
“Đừng có nói là đánh nhau nha!”
“Phải thì sao?”
“Con gái mà đánh nhau xấu lắm!”
Thiện nói xong lập tức im bặt, chợt nhận ra mình nghĩ về Uyên Đan nhu mì.
Cậu yêu cô có lẽ cũng vì sự nhu mì hiền lành đó. Chưa một lần nào cậu nghe cô chửi mắng ai hay có hành động quá khích. Gương mặt đẹp như tranh vẽ ấy lúc nào cũng êm dịu như nước hồ thu. Đôi mắt trong sáng như pha lê chưa một lần lườm ai ác ý.
Nếu không phải bản thân vừa trải qua, có đánh chết cậu cũng không tin một cô gái băng thanh ngọc khiết, hoàn toàn không nhiễm bụi trần lại là người yêu tiền.
Cậu tự hỏi thiên thần cũng bị tiền làm mờ mắt hay Đan chưa bao giờ là một thiên thần?
“Cậu vốn biết là Đan lừa dối tôi?” – Sau một hồi im lặng và có phần thất thần, Thiện bất ngờ hỏi Ân.
Đôi mắt Ân hơi lướt qua cậu thăm dò. Cậu muốn nghe câu trả lời gì từ cô? Tại sao lại hỏi điều ngoài việc làm cậu đau thêm thì chẳng được ơn ích gì?
Con người quả thật cố chấp một cách kì lạ! Luôn lao vào những chỗ nguy hiểm cho trái tim giống như những con thiêu thân lao vào lửa mà nhất định không chịu tỉnh ngộ, chỉ đến khi chuốc lấy tổn thương đầy mình rồi mới miễn cưỡng thoái lui.
“Không! Tôi không biết gì cả. Cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
“Nếu cậu đoán sai thì sao nhỉ?” – Thiện cười chua chát. Từ “nếu” chỉ có trong từ điển mà thôi và đó là nơi duy nhất nó tồn tại. Cuộc sống sẽ không bao giờ có chỗ cho khái niệm “nếu”.
Ân im lặng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Hôm nay trời có nắng!
“Làm sao tôi biết được.” – Quay lại nhìn Thiện, cô đáp gọn.
Thiện cười buồn – Nụ cười không nên xuất hiện dù vì bất cứ lý do gì.
__Cậu không biết nhưng tôi thì biết đấy. Nếu cậu đoán sai thì tôi bây giờ đã không đau thế này. Đau đến mức không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ vô tình làm miệng vết thương mở rộng thêm nhức nhối.__
Ân hoàn toàn có thể nhìn thấy nụ cười kia, càng có thể nhìn rõ tâm sự của người con trai trước mặt. Nhưng ngoài việc là một đứa kiêu ngạo và không thích giải thích, cô còn là kiểu người ngại bày tỏ tình cảm vì thế những câu nói an ủi bị cô gặm nát rồi nuốt vào bụng, tuyệt đối không thốt ra.
Im lặng nối tiếp im lặng, trong căn phòng hai người mà tựa hồ không người, ngoài âm thanh nhè nhẹ của máy móc thì chẳng còn gì khác.
Ân và Thiện cứ ngồi im như thế, chẳng ai có ý phá vỡ bầu không khí lặng lẽ này. Mỗi người một suy nghĩ để theo đuổi, thời gian chầm chậm đi qua.
Một lúc khá lâu sau, Ân rời khỏi giường bệnh, đi ra cửa. Thiện thấy vậy vội đi theo, hỏi cô đang đi đâu thì nhận được câu trả lời cộc lốc “đi về”.
Trên lối hành lang dẫn ra cổng bệnh viện, những y tá, bác sĩ gặp trên đường đều cúi đầu chào Thiện. Hành động này giúp Ân đoán ra rằng mình đang trong bệnh viện Vương Thị.
Nghi vấn của cô đã được xác định ngay sau khi ra khỏi cổng. Quả nhiên đây là bệnh viện của nhà họ Vương, đối diện kia là bệnh viện nhà họ Vũ. Hai bệnh viện tầm cỡ của hai tập đoàn lớn luôn đối đầu nhau được xây đối diện nhau.
Thỉnh thoảng, báo chí vẫn lôi chuyện này ra nói. Dù chuyện đã xưa như trái đất nhưng vẫn thu hút được không ít người xem. Thiên hạ vốn vô cùng nhàn rỗi trong việc bàn tán chuyện người khác!
Ánh nắng của buổi trưa gay gắt chiếu xuyên qua tấm kính cửa xe nhưng không lọt vào vì tấm kính ấy được bảo vệ ngăn ánh sáng chiếu vào.
Trong xe, Ân nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tâm trạng của cô không được tốt lắm. Nghĩ lại chuyện ban sáng để Thiện cõng, giờ lại để cậu đưa về, cô cảm thấy rất tự ái.
Bản tính kiêu ngạo, cô không cần và cũng không cho phép ai ban cho cô một sự giúp đỡ nào. Với cô, điều thừa thãi nhất là sự quan tâm của người khác và điều không cần thiết nhất là sự thương cảm.
Chưa một lần nào cô nghi ngờ cái ý nghĩ tự cô có thể lo cho chính mình, tự yêu lấy mình và sống vì chính mình. Tại sao lại phải cần người khác yêu thương, quan tâm trong khi chính mình cũng có thể làm điều đó cho mình?
Có điều, con người thiếu cái gì thì thứ đó sẽ trở thành ma túy của bản thân họ. Bên cạnh Ân đã không còn ai để cô nương tựa, cũng không còn ai cho cô cái hơi ấm được chở che. Vì thế, sự ấm áp chính là ma túy của cô.
Kẻ nghiện mà ý thức được cơn nghiện của mình thì còn dễ cai, kẻ nghiện mà không biết chính mình đang nghiện thì cai bằng cách nào?
Phần Thiện, cậu không mang được bộ dạng thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần như Ân. Không khó để nhìn thấy nét mặt phức tạp biến đổi liên tục thể hiện rõ tâm trạng vô cùng hỗn loạn của cậu. Ánh mắt đang giận dữ kia hứa hẹn sẽ có một trận đập phá khi cậu về đến phòng mình.
Cảm giác bị bỏ rơi thật không dễ tiếp nhận. Nhức nhối là điều đương nhiên nhưng bên cạnh đó còn có cả cảm giác bị xúc phạm.
Dồn nén tất cả phẫn nộ và tổn thương vào đôi mắt rồi chuyển nó ra ngoài qua ánh mắt dán vào cửa sổ xe, cậu nhìn cảnh vật bên ngoài một cách hằn học dù nó chẳng làm nên tội lỗi gì.
Theo địa chỉ mà Ân nói khi mới lên xe, tài xế dừng xe lại trước cổng cô nhi viện Mái Ấm.__Chỉ trong ngày hôm nay thôi Đan ạ, anh sẽ xóa đi tất cả những gì thuộc về em trong ngày hôm nay.__
Ân từ từ mở mắt ra trong khi Thiện đang nheo mắt đọc tấm bảng nhỏ treo trên cổng.
__Cô nhi viện sao?__
“Cậu sống ở đây à?” – Quay sang hỏi Ân, giọng cậu có vẻ thương cảm.
“Ừ.” – Ân không phải không nghe ra cảm xúc trong lời nói của Thiện nhưng nếu muốn cô cảm kích vì điều đó thì hơi lầm. Ân ghét nhất là bị người khác ban phát tình cảm. Với cô, đó là sự thương hại.
Ân quay đầu đi vào trong mà không một lời cảm ơn.
Thiện cũng không mấy phiền lòng về thái độ của Ân. Dù chỉ mới tiếp xúc không lâu nhưng cậu có thể nắm bắt được rằng cô là người tâm tính khó đoán, ăn nói khó nghe.
Nhìn lại tấm bảng một lần nữa, cậu bảo tài xế rời đi. Chẳng mấy chốc, chỗ chiếc xe vừa đậu giờ hoàn toàn trống trơn, chỉ còn lại mùi xăng thoang thoảng lưu lại.
Chương 11: Hai vị khách
Cô nhi viện ngày hôm nay có khách, Ân đoán chắc điều đó vì trong sân có một chiếc ô tô lạ.
Không chỉ có chiếc ô tô là lạ, không khí bên trong cũng hết sức kì lạ.
Im lặng một cách lạ lùng!
Ban nãy trên đường về, cô còn không dám nghĩ đến phản ứng của Linh và Phụng khi nhìn thấy cô trong bộ dạng thế này. Giờ thì hay rồi, cả Linh và Phụng đều không thấy đâu, đám trẻ cũng không nô đùa gần cửa ra vào như mọi ngày.
Guồng chân của Ân theo sự bất an mà trở nên gấp gáp hơn, cô đi nhanh về phòng thay đồ rồi lập tức đi kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong phòng ngủ của đám trẻ vang lên tiếng nói khe khẽ.
Đẩy nhanh cánh cửa ra, Ân thấy Phụng và đám trẻ đang ngồi trên nệm, gương mặt thấp thỏm bất an.
“Có chuyện gì vậy?” – Ân hỏi gấp.
Vừa nghe tiếng cô, cả Phụng và đám trẻ cùng đồng loạt quay mặt về phía cửa ra vào. Tất cả các đôi mắt ấy đều ánh lên tia hy vọng, giống như gặp được cứu tinh giữa cơn hoạn nạn.
“Mày qua văn phòng đi! Linh nó đang ở bên đó.” – Phụng không giải thích gì mà hối thúc bằng giọng không mấy tự nhiên.
Ân không thể không nghe ra điều giấu trong giọng nói, lại càng không thể không thấy những đôi mắt âu lo kia. Sự bất an trong lòng cô càng lúc càng tăng lên, giống như một con sâu đang mạnh mẽ cựa mình ra khỏi kén để chính thức trở thành bướm. Nếu không qua văn phòng ngay bây giờ, sợ là đôi cánh lo lắng sẽ phủ kín lòng cô.
Phòng của bọn trẻ cách văn phòng một hành lang không dài nhưng vì sự nôn nóng trong lòng Ân mà nó trở nên dài thêm.
Trước đến nay, cô không phải là người dễ mất bình tĩnh, lại càng không để bản thân rơi vào cái hố bất an. Có điều, đến bọn trẻ trong sáng là thế mà còn cảm thấy gì đó không ổn, cô nào có thể tiếp tục làm như mọi chuyện đều chẳng đến đâu.
Trong tiếng cửa mở nhè nhẹ, Ân thấy Linh đang ngồi trên ghế sofa, đối diện là hai vị khách – Một đàn ông, một phụ nữ.
Thấy cô đi vào, tất cả cùng đứng lên như đã được tập từ trước.
Đương nhiên, Ân sẽ chẳng cúi chào hai người khách kia nếu không biết họ là ai và đến đây làm gì. Chuyển nhanh ánh mắt về phía Linh, cô nghiêm giọng: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô chú đây muốn xin con nuôi.” – Linh nói nhanh như sợ trước khi hoàn thành câu nói mình đã hết dũng khí để trả lời. Lời vừa dứt, cô lập tức mím môi nhìn Ân dò xét.
Mặc dù bản thân Linh biết rõ nếu phải ví tâm tư của Ân với điều gì đó thì chỉ có thể ví với nước, thoạt nhìn thì nghĩ có thể thấy tất cả, nhìn lâu mới giật mình phát hiện chẳng thể thấy gì nhưng cô vẫn cố chấp tìm kiếm chút biểu hiện cảm xúc.
Cũng chẳng phải Ân không biểu lộ biểu cảm, mà cô không biết nên thể hiện thế nào với điều mình vừa nghe thấy.
Mí mắt Ân hơi nâng lên rồi nhanh thật nhanh cụp xuống. Mang vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, cô đến ngồi cạnh Linh. Mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống như vừa nhận được hiệu lệnh.
Kinh doanh bất động sản là một ngành khá phổ biến ở Đà Lạt, số công ty hoạt động trong lĩnh vực này không phải là ít. Trong đó, cái tên Duy Long chẳng mấy xa lạ. Ngày hôm nay, cái tên của công ty ấy cuối cùng cũng lọt vào tai Ân.
Sở hữu phần lớn cao ốc và chung cư ở Đà Lạt, nắm trong tay một số lượng lớn những lô đất nằm ở trung tâm, những điều này đủ làm cơ sở cho một lời hứa.
Thực chất, Ân không mảy may nghi ngờ khi đôi vợ chồng vô sinh hứa rằng sẽ cho đứa trẻ được nhận nuôi một cuộc sống đầy đủ đáng mơ ước, nhưng cô vẫn hẹn họ ngày mai đến sẽ trả lời. Chẳng phải cần thời gian để xem xét lời hứa kia, cô cần thời gian để xem xét chính bản thân mình.
Đôi vợ chồng ra về, ngay khi Linh rời khỏi văn phòng để tiễn họ ra xe, Ân lập tức chìm vào khoảng không trầm mặc. Gương mặt vẫn bình thản và đôi mắt vẫn dửng dưng, nhưng đằng sau những cái như bình thường kia lại là một tảng đá đè nặng.
Từ trước đến giờ, dù một lần cô cũng chưa từng nghĩ có ngày phải xa rời một trong những đứa trẻ của mình. Cô đã quá quen thuộc với những khuôn mặt đáng yêu, giọng nói trong trẻo của chúng, liệu có thể đủ mạnh mẽ để chúng rời xa mình?
Ích kỷ giữ chúng lại bên mình hay để chúng đến nơi chúng có thể hạnh phúc, quả thật không phải là một quyết định dễ dàng với cô. Lúc này đây, cô tự hỏi, phải lựa chọn như thế nào để bản thân sẽ không dùng cả quãng đời còn lại để hối hận vì sự lựa chọn của mình?
Có lẽ Ân sẽ tiếp tục ngồi trầm tư như thế nếu Linh không đi vào gọi cô ăn trưa. Bên bàn ăn, ba cô gái mỗi người một tâm tư, bầu không khí cũng theo đó mà nặng như đeo tạ.
“Ân, mày tính sao?” – Lấy hết can đảm, Linh phá tan bầu không khí nặng nề.
“Tao không biết, nhưng tao không muốn.” – Dấu đi nét mặt mệt mỏi, Ân trả lời qua hơi thở.
“Mày nghĩ kĩ đi! Chúng ta không thể lo cho tất cả được. Rồi chúng cũng sẽ lớn lên, đến tuổi phải đi học…”
“Tao sẽ đi làm thêm.” – Ân vội vã cắt ngang lời Linh như sợ sẽ bị những lời nói ấy thuyết phục.
“Mày còn phải học nữa. Mày chỉ mới là học sinh cấp ba, còn bốn năm đại học nữa.” – Phụng giờ mới lên tiếng.
Không nhiều lần Ân và Linh thấy Phụng nghiêm túc thế này.
“Bọn trẻ sẽ có cuộc sống đầy đủ nếu được nhận vào một gia đình tốt.” – Linh thuyết phục.
Bản thân cô cũng không muốn cho đi một đứa trẻ nào nhưng cô lo chúng sẽ không có được cuộc sống đầy đủ. Chính cô đã từng lớn lên trong cảnh túng thiếu, ăn hôm nay không biết ngày mai thế nên cô không muốn chúng phải sống như thế. Hơn nữa, cô biết Ân đã hy sinh vì bọn trẻ quá nhiều. Đáng ra giờ này Ân đang du học ở Anh nhưng cô lại từ chối học bổng du học mà nhận học bổng trong nước. Linh không muốn bạn mình bỏ quên cuộc đời của chính mình.
Ân luôn cười và nói với cô rằng “Tao chỉ sống vì bản thân tao chứ không vì bất cứ ai vì vậy khi tao làm gì hay không làm gì thì cũng vì chính mình”. Mới nghe thì thấy vô cùng ích kỉ và cố chấp nhưng sống bên nhau lâu mới biết Thiên Ân khi nói dối sẽ cười.
“Ừ, tao sẽ suy nghĩ.”
Sau câu nói của Ân, bầu không khí nặng nề lại một lần nữa được thiết lập, ngoài im lặng ra cũng chỉ có im lặng. Trước giờ ba cô gái luôn cố gắng duy trì cảm giác thoải mái nhất trong bữa ăn nhưng hôm nay chẳng ai còn tâm tư để làm việc đó nữa.
Ân không phủ nhận rằng Linh đúng, chỉ là cô chưa sẵn sàng. Đối với cô, những đứa trẻ kia không những là một phần cuộc sống mà còn là một phần cơ thể. Liệu có thể tiếp tục sống bình thường khi cơ thể thiếu đi một phần?
Bữa ăn kết thúc một cách chóng vánh, ai làm việc nấy, hoàn toàn không có ý định cải thiện tình hình.
Thời gian tiếp tục trôi như nó phải thế.
Tối hôm đó, trong bầu không khí ủ dột, Phụng dắt xe ra khỏi cổng, bất chấp trời sắp mưa.
Ân lúc này đang lặng lẽ đứng dựa vào cửa, mắt nhìn lơ đãng vào đám mây xám xịt.
Người ta vẫn nói sau cơn mưa trời lại sáng, bản thân cô cũng hiểu chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi. Nhưng nói gì thì nói, trước khi trời sáng chẳng phải vẫn là một cơn mưa đó sao.
Đến khi Phụng dắt xe đi ngang qua, Ân mới nhớ ra hôm nay Phụng có cuộc thi uống rượu với “thằng nhóc vênh váo”.