Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng...
"... Nhưng em chưa tiết kiệm đủ tiền." Du lịch ngắn ngày thì được, nhưng nếu đi mấy tháng thì chi phí đúng là không kham nổi.
"Cái đó không phải vấn đề, đương nhiên cứ tính vào cho anh."
Thư Hoán lắc đầu: "Em không muốn tiêu tiền của anh đâu" .
Tuy Từ Vĩ Trạch giàu có hơn cô nhiều, hoàn toàn không suy nghĩ gì đến chút tiền đó, nhưng nếu muốn giữ tình bạn lâu dài, thì về mặt kinh tế đừng nên lằng nhằng là tốt hơn, điểm này cô hiểu rất rõ.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Thế để công ty cùng gánh, anh giúp em đăng ký tên, chi phí toàn bộ đều được công ty chi trả".
Thư Hoán đau khổ hỏi: "Khoét của công ty đúng là tốt, nhưng em lấy danh nghĩa gì mà làm chuyện đó?".
Từ Vĩ Trạch nhéo má cô: "Đương nhiên là bạn gái anh".
Thư Hoán nghĩ ngợi, "Nhưng, như thế nhât định anh trai anh sẽ xếp cho chúng ta ở cùng nhau, không ổn đâu".
Từ Vĩ Trạch cười, nhìn cô: "Có gì không ổn?".
Thư Hoán cau mày: "Nói gì thì cũng là cô nam quả nữ...".
Từ Vĩ Trạch vò rối tóc cô: "Cho dù cùng ngủ một giường, anh cũng sẽ không làm gì em đâu, anh chưa đến nỗi đói khát như thế".
Đuơng nhiên cô biết dù cô có cởi sạch đồ thì Từ Vĩ Trạch cũng sẽ không có hứng thú. Nhung cô rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó, kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với anh còn giữ được sự trong sáng, chuyện này nói ra chẳng ai tin cả.
Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối cùng nói: "Thôi, em không đi đâu. >_<"
Tử Vĩ Trạch không nói gì nữa, chỉ vuốt vuốt tóc cô rồi lại nằm xuống..
"Đúng rồi, Gấu Hoán."
"Hử?"
"Em với anh của anh..."
Thư Hoán vội nói: "Em không thích anh ấy đâu..."
Từ Vĩ Trạch cười bảo: "Có tật giật mình à?".
Thư Hoán lập tức đỏ bừng mặt.
"Đừng hẹp hòi thế." Tử Vĩ Trạch chống tay vào một bên má, "Tình sử của anh em đều biết cả, trước mặt em, anh không cố gì che giấu cả, em cũng không cần giấu anh".
"Mấy chuyện phong lưu của anh, em thèm vào mà biết ấy! >□<" Ai mả thích đối diện với những thứ linh tính như thế chứ.
Tử Vĩ Trạch thấy mềm không được thì nhéo mũi cô, cười lạnh và uy hiếp: "Mau nói, không nói thì anh sẽ hôn đấy!".
"Cút ra! >□<"
"Hừ hừ hừ, hôn chỗ nào thì hay nhỉ..."
Nói thật thì, tuy Từ Vĩ Trạch mồm miệng leo lẻo nhưng nếu muốn tìm một người để tâm sự, so vói những người bạn thân thì cô vẫn tình nguyện kể với anh hơn.
"Nếu em nói... anh không được cười em! T_T"
Từ Vĩ Trạch nhanh chóng điều chỉnh cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Anh không thế đâu, anh vẫn có nhân tính mà'.
"Em... em hình như thích Từ Vĩ Kính rồi."
Câu này vừa thốt ra, xung quanh dường như yên tĩnh hẳn. Từ Vĩ Trạch chỉ nhìn cô, không lộ ra vẻ khác lạ nào, chỉ hỏi: "Từ bao giờ?".
"Hình như là... bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. T_T"
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tiếng sét ái tình? Ồ - cảm giác này thường không đáng tin đâu".
Thư Hoán tỏ ra khó xử: "Trước đây em cũng không tin chuyện tiếng sét ái tình. T_T Nhưng đến giờ thì càng lúc càng thích, hoàn toàn không thể kiểm soát, thực sự giống như bị ốm vậy... T_T".
Tù Vĩ trạch cười cười, một lúc sau anh mới nói: "Thế, em thích anh của anh ở điểm nào?".
"Em cũng không nói rõ được...", Thư Hoán khổ sở, "Chỗ nào cũng thích, T_T tất cả đều...".
Tứ Vĩ Trạch không nói nữa.
Thư Hoán xấu hổ nằm sấp xuống mặt cỏ, "Haizzz, anh... anh có phải nghĩ rằng em không biết tự lượng sức không? Em biết em và gia đình anh cách nhau quá xa...",
"Cũng không phải..."
"Những thứ ngoài bản thân, vốn dĩ đã không phải là thứ quan trọng nhất."
Hiếm khi anh khoan dung như thế Thư Hoán cảm động đến mức suýt khóc.
Sau đó Từ Vĩ Trạch đẩy cô nằm lật lại như lật ngửa một con rùa, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô: "Em thật sự thích anh của anh à?".
Thư Hoán buồn rầu "vâng" một tiếng, "Từ Vĩ Trạch, anh có thể giúp em không?".
Từ Vĩ Trạch lại nằm xuống, hai tay gối sau gáy: "Giúp em? Anh nghĩ đã...".
Thư Hoán căng thẳng chờ đợi, lại thấy anh nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, một lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có hơi thở dần trở nên đều đều, bất giác thẹn quá hóa giận lắc mạnh anh: "Vĩ Trạch, đừng ngủ vào lúc này chứ!".
Từ Vĩ Trạch cười, mở mắt, kéo cô lại: "Giúp, nhưng không thể giúp không công được".
"Anh cần điều kiện gì?"
Từ Vĩ Trạch thuận thế bế cô lên người, cười mờ ám: "Phải xem em có thành ý không, có nguyện trả bằng cơ thể, cưỡi...".
Thư Hoán đập túi bắp rang lên mặt anh: "Đồ biến thái, anh muốn gì?>□<".
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Anh chỉ muốn em cưỡi... xe chở anh về nhà thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?".
Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia vô nhân tính ấy ngồi thoải mái phía sau hưởng phúc, trên đường về còn áp mặt vào lưng cô, không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.
Hai hôm sau lại đưa Từ Vĩ Trạch ra sân bay, lần này là Thư Hoán tự nguyện. Dạo này Từ Vĩ Trạch không được vui vẻ lắm, ngay đến cả tâm trạng của Thư Hoán khi đi tiễn anh cũng có phần sa sút. Nghĩ tới chuyện anh luôn phải rời xa bạn bè người thân, đến một nơi xa lạ để làm việc là cô lại thấy anh thật sự rất vất vả.
"Đừng buồn bã nữa, Miêu Miêu gần đây cũng muốn rủ em cùng đi du lịch Tokyo, đến lúc đó sẽ thăm anh. Trong nước anh muốn ăn gì, chỉ cần qua được trạm kiểm soát là em mang giúp anh."
Từ Vĩ Trạch cười, xoa đầu cô: "Vậy anh đợi em".
Lần này Thư Hoán không phải chỉ lừa anh để an ủi, cô và bạn thân Nhan Miêu từ lâu đã mê mẩn chuyện đến Tokyo mua sắm rồi.
Thiên đường mua sắm Tokyo dù sao cũng không phải là hư danh, những thứ hai người muốn mua liệt kê ra đã dài hơn một mét. Từ quần áo giày dép đến mỹ phẩm, từ manga đến đồ điện tử nhỏ xinh, khu mua sắm Ginza thì càng khiến người ta xiêu lòng, nên việc tiết kiệm đủ chi phí cơ bản cũng tiêu tốn mất của họ một khoảng thời gian kha khá.
Hai người cùng đi, Nhan Miêu đã làm xong visa, sạc đầy pin cho máy phiên dịch, lại thêm cả cảm giác về phương hướng siêu mạnh của mình. Ngôn ngữ không thông còn mù đường như Thư Hoán thì phụ trách đặt vé máy bay và khách sạn, suốt ngày cô bò lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào giảm giá vé máy bay, so sánh mức giá của các khách sạn, cố gắng tìm chỗ rẻ nhất.
Chi phí ăn ớ luôn là món tiền khiến người ta xót xa nhất và cũng đau đầu nhất. Theo lời Nhan Miêu thì muốn ngủ một giấc cũng tốn biết bao nhiêu là tiền, làm sao còn ngủ ngon được,
Nhưng sự an toàn của hai cô gái cũng rất quan trọng, sự thoải mái cũng cần suy nghĩ, lại thêm vị trí khách sạn phải thuận lợi, muốn tìm một chỗ với mức giá Nhan Miêu đề ra thì đúng là nằm mơ.
Trong mùa mua sắm, muốn tiết kiệm về chi phí ăn ở và giao thông thì thật sự khó thực hiện, Thư Hoán xem các trang mạng về khách sạn muốn mờ cả mắt, giá cả cô đưa ra vẫn bị Nhan Miêu chê là đắt, sau đó bắt quay về tìm tiếp.
Khách sạn vừa phù hợp với giá cả Nhan Miêu đề ra, lại thoải mái dễ chịu, tốt nhất còn phải có phong cảnh để ngắm, chắc chỉ khi ngủ mới có thể nhìn thấy.
Với yêu cầu thần tiên rằng có thể hưởng chất lượng của vi cá bằng giá tiền của kẻ ăn mày này, Thư Hoán lại là một người phàm thực sự không thể thỏa mãn được, càng kéo dài thì phòng rẻ càng ít, chắc chỉ có thể đợi đến lúc trả tiền thì chịu đựng tiếng kêu khóc của Nhan Miêu vậy.
Nhưng cũng may có một người vạn năng.
Lúc này trống ngực Thư Hoán đang đập thình thịch, đứng trước mặt vị đại thần cầu được ước thấy.
"Chuyện đó... em muốn hỏi một chút, công ty lớn lúc đặt phòng khách sạn, vé máy bay... có thể được hưởng ưu đãi giảm giá phải không ạ?"
Từ Vĩ Kính ngẩng lên nhìn cô: "Phải, cô cần gì à?".
Thư Hoán lập tức chắp tay: "Em và bạn thân định cùng đi du lịch ở Tokyo khoảng hơn tuần, bọn em không dư dả lắm nếu được giảm giá thì tính ra sẽ tiết kiệm cho bọn em được rất nhiều..."
Từ Vĩ Kính gật đẩu tỏ vẻ hiểu ý: "Hiểu, cái này giao cho tôi".
Quả nhiên buổi tối Từ Vĩ Kính nói với cô: "Vé máy bay đã giúp cô đặt trước rồi".
"A, cảm ơn anh." Người ta ra tay, đúng là nhanh gọn thật.
"Nhưng về khách sạn thì tôi phải đợi thông tin phòng nào tốt còn trống, đến lúc đó sẽ báo cụ thể cô biết."
"Vậy phiền cho anh quá!"
"Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính nhìn cô, "Còn cần gì nữa không?".
Mỗi lần được anh hỏi thế, Thư Hoán đều cảm thấy ấm áp, an toàn.
"Không... không cần ạ..."
"Tiền đủ dùng không?"
Thư Hoán lắp bắp: "Đủ... đủ ạ".
Từ Vĩ Kính nhìn cô, lại gật đầu: "Vậy, chúc ngủ ngon".
Hôm xuất phát, hai người kéo va ly rỗng đến thẳng sân bay để check in, Nhan Miêu vẫn không yên tâm lại lảm nhảm: "Bây giờ là thời điểm vàng, giá vé máy bay có khả năng giảm giá triệt để không? Cậu có chắc anh ấy không đặt nhầm không?".
"Không vân đề gì đâu." Từ Vĩ Kính làm việc, cô yên tâm trăm phần trăm, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra sai sót.
"Trước kia tớ tra giá vé máy bay của hãng này, giảm giá rất ít, lại thêm thuế xăng dầu cũng phải bảy ngàn tệ, muốn giết người hay sao chứ..."
"'Đừng lo, anh ấy được ưu đãi mà..."
Cô tiếp viên ở quầy làm thủ tục nhanh chóng giúp họ làm xong, đưa vé lên máy bay và visa lại cho họ.
"Cửa kiểm soát khoang hạng VIP ở bên kia, đây là vé lên, xin hãy giữ lấy."
Thư Hoán nghe như có tiếng sấm bên tai, ngây người như tượng.
Cầm tấm vé trên tay, nhìn rõ có chữ "F", lại in tên cô và Nhan Miêu.
Đây không phải là ác mộng không tỉnh lạỉ, mà là thật, là khoang VIP đốt tiền như nước.
Nhan Miêu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt phượng biến thành mắt hạnh, vẻ mặt thất sắc: "Chuyện gì đây? Chẳng phải đã nói có thể mua vé giảm giá hay sao?".
Thấy Nhan Miêu sắp biến hình từ mèo sang hổ dáng vẻ muốn ăn thịt người, Thư Hoán mềm nhũn cả chân, mặt cứng đờ, đành run lẩy bẩy cười khan.
Cô nghi ngờ Từ Vĩ Kính đã không nghe rõ yêu cầu của cô, hiểu lầm rằng cô cũng không thiếu tiền như anh em họ, nên mới để xảy ra việc này.
Khoảng cách giữa hai loại vé, với anh thì chỉ là sự nhầm lẫn không đáng nhắc đến nhưng đối với họ thì có thể nôn ra cả một chậu máu vì tiếc tiền.
Nhan Miêu nghiến răng, đã sắp nổi điên, Thư Hoán sợ mất mặt nên đành kéo cô nàng vào nhà vệ sinh, nhét cô nàng vào phòng bên cạnh, giữ chặt cửa, rồi mới run rẩy gọi điện cho Từ Vĩ Kính.
Giọng đàn ông bên kia rất trầm: "Sao vậy?".
"Bọn em vừa làm xong thủ tục nhưng vé cầm lại là vị trí khoang VIP, anh có nhầm lẫn gì không?"
Từ Vĩ Kính vẫn tỏ ra bình tĩnh và máy móc như trước: "Không nhầm. Hàng không quốc tế vẫn nên chọn khoang VIP thì thuận tiện hơn, cũng thoải mái hơn".
Thoải mái thì đúng, nhưng giá tiền thì cao hơn rất nhiều, rất rất nhiều! T_T
Thư Hoán dựa tường: "Nhưng lúc đó em nói là cần hạng phổ thông được giảm giá thấp nhất mà. Tại sao anh lại đặt khoang VIP mà không nói với em tiếng nào?".
Bên kia có vẻ bất ngờ: "Khoang VIP chẳng phải tốt hơn sao?".
... Đại gia đúng là không biết đến đau khổ nhân gian! T_T
"Cái này thật đã vượt quá dự tính của bọn em, bọn em mong có được vé giảm giá rẻ nhất để mua". Thư Hoán cũng bất chấp chuyện để lộ rằng mình rất nghèo, tuyệt vọng nói: "Em khác anh, giá vé khác nhau năm mươi tệ, em cũng sẽ so sánh với hãng thứ ba, khoang VIP của hãng hàng không quốc tế thật sự không kham nổi. T_T Nên...".
Nhan Miêu vẫn điên cuồng gào thét ở phòng bên cạnh: "Tôi không muốn lên máy bay, tôi không cần, hu hu hu hu, trả tiền lại cho tôi!".
Thư Hoán khóc không ra nước mắt, không còn chút thể diện nào trước mặt Từ Vĩ Kính: "Cái đó, bạn em không thể chấp nhận..."
Nếu chỉ mình cô thì cho dù Từ Vĩ Kính mua nhầm vé đến Dubai, cô cũng sẽ vui sướng đi một chuyến cho biết và còn giữ lại cuống vé để làm kỷ niệm.
Nhưng Nhan Miêu thì không có sự si mê như cô để tự thôi miên mình, cô nàng đã bắt đầu khóc lóc đau khổ vì số tiền vượt quá dự tính này, sống chết gì cũng đòi trả lại vé. Dưới cơ thể mảnh mai kia lại ẩn chứa một sức bộc phá vô hạn, Thư Hoán chỉ thấy màng nhĩ sắp rách ra, ở trong nhà vệ sinh mà còn tệ hơn hiện trường quay phim tai nạn.
Từ Vĩ Kính dường như hơi bất ngờ vì sự ồn ào đó, nói ngay: "Xin lỗi, do tôi không bàn bạc trước với cô. Mang đến phiền phức cho cô rồi phải không?".
Thư Hoán bình tĩnh lại trong cơn đau đầu, mệt mỏi nói: "Xin lỗi anh, T_T em không có ý trách anh, anh có lòng tốt mói giúp bọn em. Chỉ là hơi đường đột quá, em... bây giờ giải thích với bạn em...".
"Tôi muốn hỏi là, cô ghét khoang VIP thế sao?"
"Sao lại thế ạ...", nếu kham nổi thì ai cũng muốn hưởng thụ cả, Thư Hoán thành thật nói, "Chỉ là về giá cả thì bọn em chưa chuẩn bị nhưng cũng không sao, lát nữa em..."
"Không ghét là được."
"Ưm..."
"Có lẽ tôi đã để hai cô hiểu lầm rồi, thực ra chuyện chi phí cô không cần lo, vé máy bay và khách sạn đều do tôi trả."
"Hả?"
"Những việc đó cô không cần suy nghĩ, yên tâm đi chơi là được, tôi sẽ thu xếp giúp cô."
Hồi lâu sau Thư Hoán mới tỉnh lại trong trạng thái hóa đá, vội vàng giải thích: "A, anh đừng hiểu lầm, em không phải đến Tokyo để gặp Từ Vĩ Trạch đâu".
Chắc anh không cho rằng đây là chuyến du lịch gặp người thân nên mới nhân từ gánh chi phí cho cô đấy chứ?
"Tôi biết, cô và bạn đi du lịch."
"Hơ? Vậy, vậy anh không có nghĩa vụ trả cho bọn em đâu..."
"Những chuyện này đều nhỏ nhặt, bên tôi sắp xếp rất dễ, cô đi chơi cũng an tâm hơn."
... Ngắn gọn, nhẹ nhàng như thế khiến một người mất cả nửa tháng tìm kiếm khách sạn, so sánh từng đồng từng hào một như cô làm sao chịu nổi.
Không đợi Thư Hoán tự ti xong, Từ Vĩ Kính lại bảo: "Đúng rồi, tôi cũng đang định nói với cô, khách sạn đã đặt xong, lát nữa sẽ gửi tin về phòng ở cho cô".
"A..."
"Là khách sạn Four Seasons Marunouchi, vị trí rất thuận tiện, lúc đó hai cô mua sắm cũng tiện hơn."
Thư Hoán chỉ còn nước dựa tường. Với cuộc sống bình dân đến cả phòng đôi một trăm tám mươi tệ mà còn đòi được giảm giá như các cô, thì việc được ở một nơi xa hoa như Four Seasons Marunouchi đương nhiên là chuyện rất hạnh phúc, nhưng...
"Có thể... đổi chỗ khác không ạ?"
Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ: "Khách sạn đó cô không thích?".
Thư Hoán hoảng sợ: "Không không, chỉ là ở như thế thì quá đắt. Tiền mua sắm dự tính của bọn em chỉ có ba vạn mà thôi, nếu ở khách sạn mấy ngày đã tiêu mất mấy vạn, thế cũng không hợp lý đâu ạ. T_T".
Từ Vĩ Kính nói: "Ở chỗ tốt thì nên chứ".
Thư Hoán chỉ thấy khó mà nói rõ với anh: "Không phải, em khác anh, em hoàn toàn không cần ở chỗ tốt đến thế. Nhà nghỉ bốn ngàn yên cũng đủ lắm rồi. Khách sạo cao cấp đối với em mà nói là rất lãng phí, em sẽ bị áp lực. Anh cũng biết là ngay cả thói quen "bo" phục vụ em cũng không có, nếu ở một nơi hoàn toàn không phù hợp với mình, em..."
Từ Vĩ Kính như ngẩn ra, mới nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn để cô ở thoải mái, không ngờ lại khiến cô bị áp lực. Cô thích chỗ nào, tôi nhờ người đặt lại".
Thư Hoán đã hoàn toàn rối loạn: "Em không có ý đó, khách sạn rất tốt, nhưng... anh đã giúp em quá nhiều rồi, em rất ngại ...T_T".
Từ Vĩ Kính khựng lại, nói: "Cô vui là tốt rồi. Đây chỉ là việc nhỏ thôi, cô không cần để tâm".
Thư Hoán mang tâm trạng phức tạp dẫn Nhan Miêu đã lau khô nước mắt, từ lối đi đặc biệt đến hải quan và kiểm soát. Họ vốn chuẩn bị tâm lý xếp hàng rồi, để tránh nhỡ chuyến bay nên đã đến rất sớm. Mà đường ống dẫn đến khoang VIP căn bản không cần phải xếp hàng, rất đơn giản đã hoàn thành xong mọi thủ tục, còn dư rất nhiều thời gian, hai người liền ngồi đợi cho hết thời gian trong phòng chờ của hạng VIP.
Đây có lẽ là sự "chờ đợi" thoải mái vui vẻ nhất mà hai người từng có, đồ ăn trong phòng chờ để du khách lựa chọn rất thoải mái ngoài kem và bánh kem, nước quả, rượu vang ra, còn có rất nhiều những đồ ăn vặt đóng gói rất đáng yêu, đủ loại tạp chí, hoàn toàn là một quán cafe sang trọng yên tĩnh, được phục vụ chu đáo.
Chỉ trong mấy phút, Nhan Miêu đã từ tâm trạng cực hạn này chuyển sang tâm trạng cực hạn khác, lúc nãy còn thề rằng sẽ giết Từ Vĩ Kính, bây giờ chỉ ao ước dùng thơ ca, lời hay ý đẹp nhất để tán tụng sự anh minh vĩ đại của anh.
Một lúc sau, Nhan Miêu nằm trên ghế mát xa, mắt lim dim hỏi: "Tớ có thể uống thêm ly nữa không?".
"... Này ban ngày ban mặt cậu uống say là không tốt lắm đâu!"
Nhan Miêu dựa vào người cô, say sưa nói: "Bạn cậu thật là tốt, như thế dự tính về vé máy bay và khách sạn của tớ há chẳng phải là tiết kiệm để mua đồ hay sao? ^_^"
"Haizzz..."
"Thở dài cái gì, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?"
Thư Hoán cầm ly nước, vẫn rối bời: "Vấn đề là anh ấy hoàn toàn không cần phải giúp tớ như vậy. Không công trạng gì mà hưởng lộc, cái ơn này to quá".
"Thế thì cậu đừng lo, rõ ràng là vì anh ấy thích cậu."
Thư Hoán phun ra một ngụm nước trà giống như cá voi phun nước, sau đó luýnh quýnh lấy khăn giấy lau dọn hiện trường: "Sao có thể được?! Anh ấy xem tớ là 'bạn gái' của em trai mình nên mới tốt bụng giúp đỡ thôi".
Nhan Miêu nhướn môi vẻ đáng yêu: "Thế mới lạ".
Thư Hoán bất lực "Thật đó...". Các cô thiếu nữ thường thích mơ mộng.
"Ai lại chăm sóc bạn gái của em trai mình như thế?"
Thư Hoán biện bạch: "Anh ấy vốn là kiểu 'phụ huynh', rất biết chăm sóc người nhà mà".
Nhan Miêu lắc lắc ngón tay: "Chăm sóc đến mức này tuyệt đối là có ý khác, cậu phải cẩn thận. Chưa biết chừng đợi cậu quay lại anh ấy sẽ...".
Thư Hoán đỏ bừng mặt nhéo cô bạn: "Đã bảo cậu ban ngày đừng uống nhiều rượu mà!".
Cô lại chả mong Từ Vĩ Kính có ý gì khác với cô ấy chứ. Nhưng thực sợ Từ Vĩ Kính là chính nhân quân tử nhất trong những ngươi cô từng gặp, như thể chẳng hề có ý nghĩ gì vẩn đục vậy.
Người phụ nữ hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà anh còn không có tà niệm, huống hồ gì là cô. Một người có dạ dày kén chọn đến mức cả bữa tiệc phong phú cao cấp còn không ăn, làm sao lại thèm món cháo rau đơn giản được.
Vừa nói xong thì điện thoại reo vang. Nhìn tên Từ Vĩ Kính hiện lên, Thư Hoán đã thấy tim đập thình thịch, có cảm giác hoảng loạn như đang ăn trộm, vội vàng áp di động vào tai: "A lô?" .
Giọng đối phương vẫn bình thản như trước: "Thủ tục có suôn sẻ không?".
Thư Hoán vội cung kính trả lời: "Rất suôn sẻ ạ".
Từ Vĩ Kính "ừ" một tiếng rồi nói: "Tôi vừa nghĩ ra, lẩn này cô chuẩn bị mua nhiều đồ, không biết tiền có đủ dùng không?".