Đương nhiên cô sẽ không để Phụng đi một mình.
***
Tám giờ tối, quán bar Fly hoàn toàn vắng vẻ, DJ chưa lên nhạc mà chỉ chạy máy mấy bài love songs nhẹ nhàng.
Ban nãy ở dưới tầng hầm đậu xe, Ân và Phụng còn tưởng mình là hai vị khách đầu tiên của quán. Nhưng xem ra cả hai đã lầm, bên cạnh quầy bar, đối thủ của Phụng đã đợi sẵn.
Không chỉ một mà đến ba người, nhìn bóng lưng từ phía sau thế này, Ân cảm thấy rất quen.
Không phải oan gia ngõ hẹp đến thế chứ?
Trong khi Ân lặng lẽ tiến vào trong thì Phụng đã nhanh nhẹn đi về phía quầy bar, vỗ vào vai một trong ba người con trai.
“Đến sớm thế chú em?”
“Chú em cái gì? Lát nữa thôi, cô sẽ phải gọi tôi bằng anh đấy.” – Người con trai kia cau có quay sang nhìn Phụng.
Phụng bĩu môi, hoàn toàn không có ý tin. Nói thì ai chẳng nói được, cho cô thấy thì cô sẽ phục.
Trong ánh đèn mờ nhạt, nửa gương mặt vừa lộ ra của người con trai đó giúp Ân nhận ra đó là Nhật. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp! Hai người kia khỏi nói cũng biết là Minh và Thiện rồi.
Tất nhiên Ân cũng đã đến chỗ quầy bar và sẽ chẳng có chuyện vỗ vai một ai đó. Lặng lẽ ngồi xuống, cô mặc kệ luôn cái thái độ ngạc nhiên của người bên cạnh.
***
Hơn chín giờ, quán bar vắng người nhưng chẳng hề yên tĩnh. Tất cả sự náo loạn này cũng đều nhờ vào tiếng cãi nhau của Phụng và Nhật. Nếu không phải đã đến giờ lên nhạc và âm thanh quá ồn ào, cả hai có lẽ sẽ không ngừng trận đấu khẩu.
Theo như thỏa thuận vừa được thiết lập thì cuộc thi uống rượu được chính thức bắt đầu. Cả hai sẽ lần lượt uống tất cả các loại cocktail có trong menu, người say trước sẽ là người thua.
Hai kẻ háo thắng bắt đầu nốc rượu như uống nước lã. Nhanh đến nỗi anh chàng bartender phải chóng mặt.
Ân cũng gọi cho mình một ly rượu mạnh rồi ngồi nhâm nhi. Tiếng nhạc dồn dập khiến cô không thể suy nghĩ được gì. Có lẽ trong lúc này, như thế là điều tốt. Cô cần một khoảng lặng để có thể suy nghĩ sáng suốt hơn khi đầu óc hoạt động trở lại.
DJ lên nhạc không lâu thì khách trong bar bắt đầu trở nên đông đúc mà trong đó thì không ít những cô gái chân dài.
Chỉnh lại tư thế ngồi, Ân dựa lưng vào quầy bar, mắt nhìn theo những bước nhảy của những cô nàng kia.
“Muốn ra nhảy à?” – Thiện cũng ngồi quay lưng lại quầy bar và nhìn theo hướng Ân đang nhìn.
“Không, chỉ nhìn vậy thôi.” – Ân nói rồi đưa ly rượu kê lên môi nhưng còn chưa kịp uống thì tay cô đã bị Thiện giữ lại.
“Đang bị thương mà, đừng uống nữa!”
Ân chưa kịp khó chịu vì cái cách Thiện tỏ ra như rất thân quen với mình thì một cặp nam nữ dắt tay nhau bước vào làm cô im lặng.
Quay sang nhìn Thiện, cô thấy cậu cũng đang nhìn về hướng đó. Rõ ràng là cậu cũng đã nhìn thấy điều cô vừa thấy.
Sau một thoáng cứng đờ, môi Thiện cũng đã có thể cử động để tạo thành nụ cười chua chát, đôi mắt bi thương cùng cực. Người con gái từng đi bên cậu bây giờ đang đi bên một người con trai khác.
Có vẻ người con trai đi cùng Đan đang tìm chỗ ngồi. Cậu đảo mắt liên tục, lướt qua những ánh đèn đầy màu sắc, đến cuối cùng dừng lại nơi quầy bar. Nụ cười đắc ý nở trên môi, cậu kéo Đan tiến lại gần Thiện.
Ban đầu Đan còn không hiểu người yêu đang kéo mình đi đâu. Ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nhân vật mà cô không ngờ và còn đang ngồi cạnh chị gái mình. Một cách gượng gạo, cô cúi đầu không dám ngẩng lên.
“Thiện, tôi nghe nói công ty nhà cậu phá sản, chia buồn với cậu nhé! Về nói ba cậu, nếu không có việc làm thì qua công ty của ba tôi, tôi sẽ nói ba cho ông ấy một chức nhỏ để mà kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.” – Bằng giọng điệu mỉa mai và nụ cười ngạo nghễ, người con trai đi cùng Đan cao giọng nói.
“Nghĩa này! Cậu không có đầu óc à? Giá cổ phiếu Vương Thị vẫn tăng theo từng giờ, cậu nghĩ Vương Thị phá sản thật sao? Ngu ngốc!” – Thiện nói với người con trai đang cười ngạo nghễ nhưng ánh mắt mỉa mai của cậu đang hướng về phía Đan.
“Vậy tại sao lại có cái tin Vương Thị phá sản?” – Nghĩa vẫn không tin điều Thiện vừa nói.
“Tôi buồn buồn nên tung tin chơi được không?” – Minh chen ngang.
Đan nghe thấy thì hơi ngước đầu lên nhìn, nhận được ánh mắt như lửa đốt của Thiện và Minh, cô vội cụp mắt xuống.
Phải kiềm chế lắm Đan mới không nghiến răng trừng mắt với Minh. Cái mỏ vàng cô đang đào bị sụp chỉ vì một trò lừa đơn giản. Dù bây giờ đã tìm được cái mỏ mới nhưng Nghĩa còn lâu mới bằng Thiện.
Đúng là Đan có tìm cả đất nước cũng không tìm được người con trai như Thiện. Chung tình, hết lòng vì bạn gái và một khi đã có người yêu thì tuyệt đối không qua lại với cô gái nào.
Nghĩa thì khác, không đẹp trai bằng Thiện nhưng cũng là một mĩ nam. Nhờ khuôn mặt điển trai cộng thêm sự giàu có mà nghiễm nhiên trở thành một tay sát gái với sở thích hưởng thụ lần đầu của các mĩ nhân. Một khi đã chấm cô nào thì sẽ không bỏ rơi nhưng không có nghĩa là sẽ không chấm thêm những cô khác.
Càng nghĩ, cơn giận trong lòng Đan càng lớn lên, cuộn trào thành sóng. Nếu Nghĩa không kéo cô rời khỏi, không biết cô sẽ làm gì.
Đan và Nghĩa bỏ đi, Ân mang theo nét mặt lạnh băng quay vào phía quầy bar.
Sự cô đơn thật sự không phải là khi bên cạnh không có ai mà là khi ở giữa rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy chóng vánh, trơ trọi. Đây chính xác là cảm giác của Thiện lúc này.
Mọi âm thanh dội vào tai cậu lúc này đều như tiếng nói xa xăm. Cảm giác như bản thân lọt thỏm trong cái hố tĩnh lặng giữa vô vàn thanh âm ầm ĩ. Nếu gọi đây là bình yên sợ rằng không thích hợp cho lắm, có lẽ từ “trống trải” vừa vặn hơn rất nhiều.
Bản thân cậu hiểu rõ đạo lí “dù cái nhìn lạnh lẽo hay nóng bỏng đến mức nào cũng không thể bức chết người” nhưng lại chẳng thể ép mình ngừng làm chuyện dư thừa. Đôi mắt không tự chủ vẫn hướng cái nhìn u ám về phía Đan.
Mất một lúc rất lâu, cậu miễn cưỡng quay mặt trở vào quầy bar.
Đến lúc này Phụng và Nhật đã uống hết mười hai loại rượu.
Đôi mi dày của Thiện khẽ hấp háy, hình như cậu đang suy tính điều gì đó. Ghé sát miệng mình vào tai Ân, cậu thì thào: “Tôi và cậu quen nhau nhé!”
Ân hơi ngẩn người nhưng ngay sau đó gương mặt đanh lại không cảm xúc.
“Vì tôi là chị gái của Đan à?” – Cái kiểu nhướn mày đầy kiêu ngạo có đánh chết cũng không bỏ của Ân lại xuất hiện.
Thiện bặm môi, trong tiếng nhạc dồn dập, cậu nghe tiếng mình trả lời Ân: “Phải!”
“Muốn dùng tôi để trả thù sao?” – Ân nhếch môi cười, một nụ cười đầy đủ vẻ kiêu ngạo và coi thường đối phương.
“Tôi sẽ cho cậu nhà, xe và tất cả những gì cậu muốn, đổi lại hãy làm bạn gái tôi.” – Thiện chẳng còn chút gì giống người đang đề nghị, giọng cậu đầy sự khẩn khoản.
Ân đương nhiên nhìn thấy sự tuyệt vọng kia. Ánh mắt đang khóa chặt người cô chất chứa bao nhiêu chờ đợi, tha thiết, cầu xin. Nếu không phải vì cậu đụng chạm vào tự ái của cô, ít nhiều cô cũng sẽ cố gắng an ủi cậu, dù chỉ một câu.
Nhưng đó chỉ là nếu.
“Tôi không phải là Đan.” – Ân gằn giọng, sự tức giận ánh lên trong đôi mắt.
Mọi trật tự đã đảo lộn thật rồi, người con gái mà trước giờ Thiện nghĩ vì tiền có thể trở nên máu lạnh, sẵn sàng đuổi người thân ra ngoài giờ đây đang ở trước mặt cậu không đắn đo mà từ chối lời mời béo bở. Còn người con gái cậu tin rằng thanh cao hóa ra lại là người chỉ cần mua là có.
“Mày nói xem! Tại sao rượu lại cay đắng như thế trong khi màu sắc của nó vô cùng ngọt ngào?” – Xem ra thứ rượu mà Thiện uống bốc lên não nhanh hơn cậu nghĩ. Trong nháy mắt mọi thứ đã trở nên mờ ảo. Khi cậu quay sang nói chuyện với Minh, giọng nói đã không còn tự nhiên.Lắc lắc chiếc ly đựng thứ chất lỏng màu nâu nhạt trông có vẻ ngọt ngào, cậu dốc cạn một hơi, cảm nhận vị cay nồng chát đắng đi qua cổ họng, xộc lên mũi, cào xé ruột gan một cách trọn vẹn.
“Nếu mày muốn một thứ có màu sắc như thế mà ngọt ngào thì uống coca đi!” – Minh biết ý của Thiện là gì nhưng vẫn cố tình hiểu theo nghĩa đen.
Phải rồi, Uyên Đan nhìn thanh cao như thế sao lại có thể trắng trợn như vậy?
Con người thì quá yếu đuối để có thể nhìn rõ mọi thứ trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được ngụy trang một cách hoàn hảo vì thế mà không ít người bị lừa một cách ngoạn mục, chỉ đến khi lãnh tổn thương mới nhìn rõ sự thật. Cũng giống như những con côn trùng khi rơi vào cây nắp ấm mới vỡ lẽ “à thì ra đây là cái bẫy” nhưng đã quá muộn.
Chương 12: Yêu quá ắt sẽ hóa hận
Đà Lạt về đêm sương giăng kín hướng nhìn. Mọi thứ đều mờ ảo, đục ngầu trong ánh đèn vàng le lói. Cái lạnh buông xuống hờ hững, con đường cũng theo đó mà heo hút.
Ân đưa Phụng về nhà trong tình trạng say khướt.
Trận đấu không phân thắng bại.
Sau cánh cổng cô nhi viện, luồng ánh sáng trắng hiu hắt lọt qua khe cửa, trải mình xuống đất. Rõ ràng là Linh còn thức.
Nếu như bình thường, chắc chắn Ân sẽ bị Linh la cho một trận vì để cho Phụng uống quá nhiều. Nhưng hôm nay rõ ràng là không như bình thường, Linh không nói gì mà chỉ nhắc Ân nghỉ sớm rồi lặng lẽ trèo lên giường của mình.
Trời càng về khuya, ánh trăng càng sáng, những tia sáng bạc chiếu qua khung cửa sổ để ngỏ như xem xét vì sao cô gái trẻ còn chưa ngủ.
Trong ánh sáng mơ hồ ấy, nổi bật lên đôi mắt đen láy đầy suy tư.
Song song với sự mù mịt của bóng tối, đầu óc Ân cũng hoàn toàn mịt mù. Càng nghĩ lại càng không ra, càng không ra lại càng muốn nghĩ, ngoài hoang mang ra cũng chỉ còn hoang mang.
Mặt trời nhú lên sau ngọn đồi thông, tạo thành một vùng màu hồng đào phía đường chân trời trong khi ánh trăng còn chưa kịp tan.
Những tia nắng nhàn nhạt xuyên qua màn sương chiếu vào căn phòng nơi cô gái nằm trên tầng giường thứ ba đã mở mắt từ lúc nào. Chúng khẽ hỏi ánh trăng còn chưa tan xem đêm qua cô gái có ngủ không và ánh trăng trả lời cô gái không hề chợp mắt chút nào.
Nghe vậy mặt trời dường hối hận, giá như nhô lên muộn một chút nữa để cô gái có thể chợp mắt một xíu thì có lẽ quầng thâm mới hình thành quanh mắt kia đã không sẫm màu như vậy.
Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng Ân cũng quyết định sẽ cho hai vợ chồng vô sinh kia được toại nguyện. Nếu không thể cho những đứa trẻ mà cô yêu thương một cuộc sống đầy đủ thì cô sẽ không ngăn chúng đến nơi có thể cho chúng điều đó.
Đứng tần ngần trước bếp ga một lúc thật lâu, cô thở dài. Cô muốn nấu cho bọn trẻ một bữa thật ngon nhưng ngoài cháo ra cô lại chẳng biết nấu gì cả.
“Để đấy tao nấu cho!” – Tiếng Linh vang đến từ phía cửa bếp.
“Ừ!” – Ân trả lời bằng giọng mệt mỏi rồi ngồi vào ghế bên cạnh bàn ăn.
Trước khi bắt tay vào việc, Linh còn đứng nhìn bạn mình dò xét. Cô chưa bao giờ thấy tinh thần Ân tệ như hôm nay.
“Đừng nhìn nữa! Nấu ăn nhanh đi! Ăn sáng xong còn chuẩn bị hồ sơ!” – Ân cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh.
“Mày chắc chứ?” – Linh nghi ngại.
“Ừ.” – Ân nói qua hơi thở.
Linh bắt tay vào làm bữa sáng.
Sau khi ăn sáng và cho bọn trẻ ăn sáng xong, Linh và Ân vào văn phòng và ở lì trong đó trong khi Phụng chơi với bọn trẻ.
Đầu óc bọn trẻ thật đơn giản, sau một đêm chúng đã có thể cười nói vui vẻ, không còn nhớ chuyện hôm qua, không ức chế, không trăn trở. Nhìn những nụ cười hồn nhiên thật đáng yêu!
Thiên tài là khi biết suy nghĩ như trẻ thơ, tiếc là cuộc đời chẳng được mấy thiên tài như thế.
Tiếng cười đùa cứ thế tràn ngập ngôi nhà rồi đột nhiên im bặt. Ở trong văn phòng, Linh và Ân hiểu rằng đây là dấu hiệu báo rằng hai vị khách đã đến.
...bạn đang đọc truyện tại YeuGiaiTri.Mobi chúc các bạn vui vẻ...
Cặp vợ chồng được mời vào văn phòng và được xem lần lượt những tấm hình cũng như những thông tin về sức khỏe, chiều cao cân nặng qua từng năm của những đứa trẻ.
Sau khi cả hai vợ chồng thống nhất, Linh ra ngoài dẫn bé Nhím – Cô bé được chọn vào văn phòng. Nhím tên thật là Lã Thiên Hương, ba tuổi. Cô bé có gương mặt rất tươi và bầu bĩnh đáng yêu cùng với đôi mắt tròn xoe đen láy.
“Nhím à, từ nay hai cô chú này sẽ là ba mẹ con.” – Dẫn bé Nhím đến gần đôi vợ chồng, Linh nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Đôi mắt ngây thơ mở to kinh ngạc rồi nhanh thật nhanh chuyển thành sợ hãi. Dù không hoàn toàn hiểu những gì đang xảy ra nhưng linh cảm trẻ thơ mách bảo con bé phải khóc và nó đã khóc.
Tiếng khóc càng trở nên lớn hơn khi đôi vợ chồng bế Nhím ra xe. Những đứa trẻ còn lại cũng khóc.
Mắt Phụng và Linh đã rơm rớm. Sống bên bọn trẻ chưa lâu nhưng phần lớn thời gian trong ngày, hai cô ở bên chúng nên tình cảm vì thế mà không hề ít. Cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng như người mẹ ruột phải từ bỏ con mình.
Bên cạnh nỗi đau như cắt từng khúc ruột đó, cả hai đều cảm thấy xót xa. Đau đớn thế này, sao ba mẹ họ có thể tàn nhẫn rời đi khi đứa con bé nhỏ còn chưa biết cất tiếng nói?
Không giống như hai người bạn mình, gương mặt Ân hoàn toàn phẳng lặng không cảm xúc, đôi mắt khô khốc lạnh lẽo. Dường như cô chẳng hề có chút đau lòng.
Nhưng nếu để ý, nơi cái cổ gầy gò bị mái tóc dài che đi, những đường gân liên tục giật giật rồi nổi hẳn lên như muốn thoát ra khỏi lớp da.
Nhím bắt đầu hét lên những tiếng lanh lảnh, gọi tên ba người mẹ của mình. Có lẽ nó không biết rằng từng tiếng gọi của nó làm ba cô gái đau đớn đến mức nào.
Rồi tiếng hét im bặt và bị khóa chặt trong chiếc xe. Động cơ được bật lên, chiếc xe từ từ chuyển bánh, không lâu sau đã khuất sau cánh cổng.
Đám trẻ trong nhà gần như gào không thành tiếng, Phụng cũng bật khóc nức nở, còn Linh chỉ khe khẽ nấc lên.
Chợt một cái bóng vụt qua, chỗ mà Ân mới đứng vài giây trước giờ hoàn toàn trống trơn. Không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Chạy ra đến cổng, Ân gặp Thiện vừa bước xuống xe. Cậu nói gì đó nhưng cô không kịp nghe mà chạy vụt đi.
Cứ thế, cô gắng sức chạy theo chiếc xe của đôi vợ chồng. Mặc kệ bàn chân không mang giày đang tứa máu và phỏng dộp, mặc kệ vết thương bên hông đau buốt. Cô chỉ biết là mình cần phải chạy, nếu không chạy cô sẽ hối hận cả đời.
Trong tất cả các cảm giác, hối hận là thứ đáng sợ nhất! Vì những điều thuộc phạm trù của nó liên quan đến quá khứ mà đã là quá khứ thì không cách nào thay đổi. Nó đáng sợ vì nó biết cách dày vò con người một cách triệt để.
Chiếc xe kia là vì không biết hay cố tình không biết Ân đang chạy theo mà bình thản tăng tốc, bỏ xa cô phía sau rồi mất hút.
Không kịp nữa rồi!
Ân đứng sững người, chỉ chực chờ sụp xuống. Những đường gân trên cổ muốn đứt thành từng khúc vì căng cứng. Đôi mắt mở lớn để gió thổi khô những hạt nước li ti vừa mới hình thành.
Gió lạnh cứ thế quất mạnh từng cơn vào thân hình xác xơ đến mức ai nhìn cũng thấy đau lòng. Ngoài cái lạnh, nó còn mang đến cảm giác bi thương, mất mát và hối tiếc đến quay quắt.
Chợt có tiếng thắng xe vang lên bên tai làm Ân giật mình quay sang nhìn.
“Lên xe!” – Từ trong xe, tiếng Thiện vọng ra. Với Ân lúc này, tiếng hét ấy giống như một bàn tay chìa ra cho cô nắm khi cô đang bị nước lũ bủa vây. Dù là một phần ngàn cơ hội cô cũng sẽ nắm thật chặt.
Không chần chừ, Ân leo lên ngay tức khắc và kêu tài xế của Thiện chạy thật nhanh.
Dù không biết là chuyện gì nhưng Thiện đoán phải là chuyện rất nghiêm trọng nếu không Ân đã không như thế.
Khuôn mặt cao ngạo biến mất hoàn toàn, ánh mắt xa cách cũng không thấy bóng dáng đâu. Người con gái bên cạnh cậu đang lo lắng điều gì đó. Ngồi trên xe mà cứ nhấp nhổm không yên, đôi mắt hoang mang nhìn về phía trước, hai tay bấu chặt đầu gối.
“Có chuyện gì vậy?” – Muốn lờ đi nhưng nhìn Ân, Thiện không thể không hỏi. Điều có thể khiến một cô gái lãnh đạm trở nên thế này, nếu không phải là chuyện kinh khủng thì chắc chắn là chuyện vô cùng kinh khủng.
Ân không trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào con đường trước mặt. Thỉnh thoảng, cô lại nhổm người lên.
“Ngồi im đi! Sẽ đuổi kịp thôi!” – Thiện nói chắc nịch.
“Nếu không đuổi kịp thì sao? Lỡ không đuổi kịp thì sao?” – Ân thì thào, đôi mắt dại hẳn đi, không có dấu hiệu gì chứng tỏ cô đang đối thoại với Thiện.
Cô đã quá tự tin khi nghĩ mình có thể làm được. Chỉ cần nghĩ bọn trẻ sẽ được hạnh phúc thì cô sẽ làm được. Nhưng xem ra lòng ích kỉ trong cô lớn hơn sự tự tin rất nhiều. Một ngàn lần cô muốn giữ chúng ở bên mình mãi mãi.
Thật sự hoảng loạn, Ân liên tục thì thào “lỡ không đuổi kịp thì sao”.
“Cậu bình tĩnh đi, sẽ kịp thôi.”
Nỗi sợ hãi trong Ân quá lớn để một câu nói của Thiện có thể dập tắt nó. Sự hoảng loạn trên gương mặt cô ngày càng rõ hơn, đôi mắt gần như không còn chút biểu cảm nào. Nó trống rỗng đến đau lòng. Những đường gân nơi cổ liên tục giật mạnh, hơi thở cũng theo đó mà trở nên gấp gáp.
“Nhìn tôi này!” – Xoay người Ân để cô nhìn vào mắt mình, Thiện nghiêm giọng.
“Nhìn tôi đi!” – Thiện lắc nhẹ vai Ân, hành động này của cậu cũng không thừa. Xem ra cô đã chẳng còn ở thế giới này, đôi mắt kia hoàn toàn vô hồn.
“Nhìn tôi đi!” – Giọng nói của Thiện có chút khẩn khoản. Người con gái mau nước mắt quả thật làm người ta chán ghét, người con gái luôn cố kìm nén lại làm người ta lao tâm.
Cuối cùng cũng có tác dụng, ánh mắt hoang dại của Ân từ từ chiếu vào mắt cậu.
“Sẽ đuổi kịp thôi. Nhất định sẽ đuổi kịp.” – Thiện thuyết phục.
“Cậu hiểu tôi nói chứ!” – Khóa chặt gương mặt Ân bằng đôi mắt quả quyết, cậu nhấn mạnh từng chữ.
Một cách ngoan ngoãn, Ân gật đầu.
Vừa đúng lúc đó thì xe dừng lại. Chiếc xe của đôi vợ chồng trẻ đang đậu trước cổng một căn biệt thự to lớn. Ân có thể nhận ra biển số xe của họ.
Không suy nghĩ nhiều, cô xuống xe, chạy vụt vào bên trong.
Chẳng ai có thể và chính bản thân Ân cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu hôm nay không tìm được đôi vợ chồng kia. Nói thì nói thế nhưng cũng chẳng cần phải tưởng tượng những điều không xảy ra. Dù sao cô cũng đã tìm được Nhím.
Trở vào trong xe, cô vẫn ôm khư khư cô bé trong tay như sợ nếu buông ra, Nhím sẽ biến mất khỏi tầm mắt cô, cảm giác tồi tệ vừa rồi sẽ lập tức quay lại.
“Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con!” – Giọng Ân run lên, cô vụng về lau vệt nước mắt trên mặt Nhím.
Trước cái ôm vững chắc của cô, Nhím yên tâm mà nín khóc.
“Cậu… có con rồi sao?” – Vốn chẳng thể đoán ra điều gì đang xảy ra, giờ nghe Ân nói thế, Thiện thật sự ngỡ ngàng.