Lời tựa: Viết tặng những ai có chồng và người yêu là cảnh sát
Người đàn bà đầu quấn khăng tang trắng lặng người ngồi bên bia bộ khắc tên người đã khuất. Những lúc không kiềm được sự đau khổ của lòng mình chị lại nấc lên những tiếng khóc nghẹn ngào rồi lịm đi. Ngồi bên cạnh chị là một bé trai mụ mẫm khẽ vịn vai áo mẹ, khuôn mặt ngây thơ...đôi mắt cháu bơ vơ như đang tìm kiếm và thầm gọi tên cha mình. Đứng trước cái cảnh đau thương, mất mát ấy không ai có thể kìm được nước mắt. Anh hi sinh trong một chuyên án hình sự đang phá dở. Anh đã ngã xuống cho đồng đội mình xông lên bắt giữ những tên đầu sỏ lừng danh của một vụ buôn bán ma tuý xuyên quốc gia. Anh ra đi trước vô vàn nuối tiếc của người thân, gia đình và bạn bè. Để lại sau lưng mình người vợ trẻ và đứa con thơ, bỏ dở một cuộc sống gia đình ấm êm, hạnh phúc và cả một sự nghiệp vinh quang, cao quý nữa.
Tiếng khóc của chị như lưỡi dao cắt từng khúc ruột của người đưa đám. Đồng đội của anh tự cảm thấy có lỗi với chị khi đã không mang về trả lại cho chị người chồng yêu quý. Nhưng biết làm sao bởi “Không có cuộc chiến nào là không có mất mát hi sinh. Điều quan trọng là chúng ta phải biết vượt qua nó để sống” Tôi vẫn còn nhớ câu nói lúc còn sống anh đã khuyên tôi khi tôi không dám đối mặt với tình cảm của người cảnh sát mà tôi yêu. Bởi tôi sợ sẽ có một ngày như ngày hôm nay.
Chị gục xuống bên mộ của anh...đau đớn quá chị lại khóc nức nở rồi ngất đi. Tôi cảm thấy lòng mình đau nhói. Có lẽ tôi vẫn còn hạnh phúc hơn chị. Chiều nay tôi còn được gặp Hoàng Anh-người cảnh sát mà tôi yêu. Thế nhưng ai mà biết được liệu đây có phải là lần hẹn cuối không. Tôi vẫn sợ những giờ chia tay vô tình là mãi mãi như thế này. Tôi được cấp trên giao nhiệm vụ viết một bài báo về chồng chị nhưng quả thật ngoài những mất mát đau thương đó tôi không biết mình nên viết gì nữa.
Tôi được biết hai anh chị yêu nhau từ năm cuối thời học phổ thông. Tình yêu giữa họ thật là đẹp. Thế nhưng ba má chị lại không cho chị lấy người chọn cái nghề “ở nhà thì ít mà nguy hiểm lại nhiều”. Vậy mà chị vẫn kiên quyết lấy người mình yêu, không rời xa anh chỉ vì anh là cảnh sát. Có lẽ chị đã yêu cái nghề đầy vinh quang nhưng chẳng thiếu nguy hiểm, gian khổ của anh rồi. Cả hai anh chị đã chứng tỏ cho gia đình mình thấy được cuộc sống hạnh phúc của họ. Và sự ra đời của một bé trai kháu khỉnh càng tô điểm thêm cho hạnh phúc đó.Vậy mà giờ đây...
Chiều, một chiều thu thật đẹp, lắng đọng tình người. Những ánh nắng tà rọi qua kẽ lá tạo nên một không gian huyền ảo. Những tia nắng nhảy nhót dường như muốn cùng không gian hoà một bản nhạc dịu êm cùng với tiếng sáo du dương của những chiếc lá khẽ khàng đưa trong gió. Tôi đang trên đường về thì nhận được điện của anh. Vậy là anh đã về rồi...tôi vội đến chỗ hẹn. Đã một tháng rồi tôi và anh chưa gặp nhau ngoài những cuộc gọi hỏi thăm trên đường đi công tác. Ôi! biết bao là thương nhớ...Tôi cố kìm nén lại những cảm xúc trong lòng mình.
Sao em không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ....?
Im lặng.Tôi thở dài.
Em vẫn còn giận anh sao? Cho anh xin lỗi!
Hoàng Anh ơi! Nếu bảo anh chọn giữa nghề cảnh sát và em anh sẽ chọn gì?
Anh sẽ không lựa chọn vì anh muốn có cả hai.
Tôi cáu gắt:
Nghiêm túc đó! Anh trả lời đi!
Em phải hiểu cho anh chứ. Nhiệm vụ thì phải hoàn thành anh đâu thể....Còn chọn ư? Em muốn anh phải chọn gì? Giữa hai điều đó anh không muốn phải chọn một cái gì đó vì anh không muốn mất em và anh muốn được theo đuổi sự nghiệp của mình. Khi em quyết định thi vào báo chí anh cũng đã rất ủng hộ em vậy tại sao em không thể thông cảm cho anh, hiểu cho những khát vọng đem lại trật tự cho xã hội?
Tôi không hiểu anh ư? Không cảm thông cho anh ư? Đâu phải vậy bởi cả hai chúng tôi đều có khát vọng chung về một xã hội công bằng, về sự thật vàchính nghĩa.
Phải! em là người ích kỉ, hẹp hòi, nhỏ mọn chỉ biết sống cho riêng mình thôi...Vậy thì anh còn cầu hôn em để làm gì? Không cảm thông được cho nhau thì chúng ta hãy chia tay đi.
Kìa Nga! sao em lại nói những lời như thế? Đừng giận hờn nhau nữa, thời gian chúng ta được ở bên nhau còn rất ít. Ngày mai anh đi không biết....
Anh đừng có mà nói bậy nha! Anh lại đi nữa sao?
Chuyên án này vẫn chưa phá xong em à. Em hãy hiểu cho anh. Đừng giận anh nữa được không?
Những cảm xúc trong lòng tôi cứ trào dâng từ nãy đến giờ. Tôi không kìm nén được nữa. Tôi ngã vào lòng anh và xiết chặt lấy anh cho vơi đi nỗi nhớ da diết cả tháng trời. Tôi không hiểu mình nữa. Đúng là cuộc đời không êm đềm như nước trôi, không phẳng lặng như những gì người ta tưởng. Đôi khi cũng phải dấy lên những cơn sóng mạnh mẽ. Tôi sợ...Tôi sợ một ngày nào đó bất chợt anh sẽ rời xa tôi. Trời ơi! Nếu vậy thì làm sao tôi sống nổi...Tôi sợ mình lại giống chị Lan-người đàn bà quấn khăn tang trắng kia, sẽ rất đau khổ khi mất đi người yêu quý nhất của mình.
Em đang nghĩ gì vậy? Anh biết điều em đang lo lắng nhưng Nga ơi! Mỗi người đều có một hoàn cảnh mình phải biết vươn lên, vượt qua mọi hoàn cảnh đó.
Nhưng em sợ...
Đừng sợ gì cả Nga à ! Em hãy nhớ rằng dù ở đâu, bất cứ lúc nào, trái tim anh cũng luôn hướng về em.
Anh à !
Có chuyện gì vậy em ?
Em cảm thấy thương chị Lan quá. Đang hạnh phúc như vậy giờ lại quay về con số không.
Họ hạnh phúc thì sẽ mãi hạnh phúc. Dù anh ấy không còn nữa nhưng tình yêu mà họ có được sẽ không bao giờ phai mờ. Nó sẽ sống mãi trong lòng họ. Những gì mà họ đã có giờ nó lại càng đáng quý, đáng trân trọng hơn. Hạnh phúc ở mỗi con người. Đó không thể là con số không được.
Phải ! anh nói đúng. Hạnh phúc ở mỗi con người. Chỉ cần họ cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi. Mỗi người đều phải tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Hạnh phúc của tôi chính là được ở bên người cảnh sát tôi yêu. Cho dù thế nào tôi cũng cảm ơn ông trời vì đã cho chúng tôi gặp nhau.
Tôi gặp anh trong một sự tình cờ và tình yêu của chúng tôi cũng bắt đầu từ sự tình cờ đó. Hôm đó, tôi đi học về bỗng gặp mấy tên côn đồ chặn xe lại nói lời xàm xỡ. Không hiểu sao từ đâu có một người đến nói lí lẽ với chúng. Chúng không nghe, một tên còn xông tới định túm cổ áo anh. Nhưng không may cho bọn chúng, anh nhanh nhẹn đẩy tên kia ra và đấm mỗi thằng vài phát cảnh cáo.( có lẽ anh đã trở thành chàng dũng sĩ của đời tôi). Sau lần gặp tình cờ đó tôi đã thầm thương anh và lại hi vọng ở một lần gặp mặt tình cờ nữa…Hôm đó sinh nhật anh trai tôi. Thật bất ngờ khi người hùng hôm nào lại là bạn học của anh. Buổi tối hôm đó anh đã hát bài Mặt trời dịu êm gởi tặng người con gái anh yêu. Tôi cảm thấy buồn vô cùng… vậy là anh đã có người yêu. Cô gái ấy là ai nhỉ ? Sẽ là ai trong số những người đang ở đây. Chưa nghe xong bài hát này tôi đã chạy ra ngoài, lòng đau khổ vô cùng, nước mắt lại rơi. Có người đặt tay lên vai tôi.
Mặc kệ em anh hai. Không hiểu sao em thấy buồn quá! Em..m
Đôi bàn tay đó xoay tôi lại:
Không phải anh hai mà là Hoàng Anh.
Chúng tôi yêu nhau từ thuở ấy. Lúc nào anh cũng ở bên cạnh động viên, chăm sóc tôi, lo lắng cho việc học hành của tôi. Cho tới ngày tôi tốt nghiệp Đại học, tôi và anh đã quyết định công bố chuyện tình cảm của mình cho bố mẹ biết. Thật may mắn và hạnh phúc cho tôi bởi ba mẹ tôi rất quý anh và từ lâu đã coi anh như con cái trong nhà. Còn tôi, tôi cũng nhận được bên bố mẹ anh những tình cảm dạt dào như chính tình thương bố mẹ dành cho anh vậy. Giờ ai cũng đã có nghề nghiệp ổn định chúng tôi dự định đến mùa xuân này sẽ tổ chức lễ cưới. Thế nhưng sao giờ tôi lại không chấp nhận lời cầu hôn của anh? Có lẽ vì tôi đã quá yêu anh nên tôi sợ sẽ phải xa anh, mất anh. Tôi không muốn tình yêu của mình lại có một kết cục như chị Lan. Tôi sợlắm...
Tôi cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều. Nếu như tôi giống như chị Lan tôi sẽ chọn một cái chết thật thanh thản để được ở bên anh. Có lẽ mọi người sẽ cho vậy là hèn nhát, là không dám đối mặt và vượt qua thử thách nhưng đối với tôi đã yêu rồi thì chẳng có gì là hèn nhát cả. Tôi muốn được ở bên cạnh, không muốn rời xa người mình yêu. Nếu còn sống tôi sẽ không chịu được sự mất mát, nỗi đau thương đó. Tôi cũng đã từng hỏi chị Lan về vấn đề này. Chị bảo chị cũng từng suy nghĩ như tôi nhưng giờ đây bên cạnh chị còn có bé Minh nữa. Chị phải sống vì bé. Bé là điều quý giá nhất mà anh đã để lại cho chị. Đứa con chính là hạnh phúc của quãng đời còn lại của chị. Chị phải sống và nuôi bé thành người, dành hết tình cảm cho bé, cả phần của anh nữa.
Có lẽ chị nói đúng. Có con rồi sẽ không ích kỉ như vậy được nó sẽ là động lực để giúp ta vượt qua tất cả. Sao tôi cảm thấy trống trải vô cùng. Nếu là tôi, tôi sẽ làm gì đây. Hôm nay chúng ta sống đấy nhưng ai biết được ngày mai mình sẽ như thế nào. Sống hay chết, hạnh phúc hay khổ đau. Tôi sợ những cái ra đi bất ngờ. Dòng đời vẫn còn nhiều giông tố lắm. Tôi rất cảm thông cho chị Lan khi đêm nằm khóc thầm lặng lẽ giữa căn phòng đơn sơ, cô quạnh mà ngày nào đó nó chính là thiên đường hạnh phúc của anh chị. Nỗi khổ khi một mình nuôi con và nỗi đau khi nhìn lên khuôn mặt cháu “nó giống cha quá” và những kỉ vật gợi nhớ về anh. Những kỉ niệm ấy còn mãi trong chị khi tình yêu của chị dành cho anh vẫn mãnh liệt. Chị sẽ đau khổ biết nhường nào. Nếu là tôi chắc tôi sẽ không sống để mà chịu đựng nỗi đau khi rời xa người mình yêu mãi mãi.
Kìa Nga! Em đang nghĩ gì vậy?
Tôi ôm trầm lấy anh:
Hoàng Anh ơi! Em không muốn hạnh phúc chỉ tồn tại trong lòng mình...em muốn nó mãi hiện diện bên ta.
Anh hiểu. Ai mà chẳng mong mình được hạnh phúc. Nhưng em ơi! hạnh phúc đó sẽ rất lớn nếu như ta biết hi sinh hạnh phúc của riêng mình cho hạnh phúc của dân tộc, cống hiến cho đất nước. Hãy cứng rắn lên em à. Đừng như vậy!
Vậy chớ anh không có hạnh phúc của riêng mình sao? Anh hi sinh hết rồi hả?
Đâu có. Anh đâu có được như vậy. Hạnh phúc của anh chính là được gặp và yêu em. Con người anh vẫn còn khát vọng hạnh phúc cho riêng mình, mãnh liệt lắm phải không người anh yêu?
Anh này chỉ khéo nói.
Hết giận anh nha cô bé, cười lên nào.
Ai bảo anh cứ đi hoài bỏ mặt em ở nhà một mình. Em nhớ anh nhiều lắm. Có biết là em lo cho anh lắm không?
Thôi nào! Chỉ cần được yêu em là anh mãn nguyện lắm rồi. Chẳng phải em luôn tự hào về anh đó sao?
Thì anh đã trở thành chàng dũng sĩ của em rồi. Chẳng lẽ anh còn muốn em yêu luôn cả cái nghề cảnh sát của anh nữa? Em không làm được đâu. Ai mà biết anh có lệnh của cấp trên hay là của con nhỏ nào. Anh mà đèo bòng này nọ là coi chừng đó.
Eo ôi sợ quá! Vậy cô chủ nhỏ của anh muốn gì nào?
Anh…
Anh ôm tôi vào lòng. Tôi cảm thấy hơi ấm từ lồng ngực anh truyền qua cho tôi và một nụ hôn dịu ngọt. Tôi thương anh quá! Có những buổi hẹn hò, nghỉ phép đi cùng với người yêu mà có điện khẩn của cấp trên lại phải đi ngay. Chắc anh cũng buồn chẳng kém gì tôi vậy mà tôi còn giận hờn anh nữa. Chắc anh cũng mong tôi hiểu, cảm thông cho anh và là niềm an ủi, động viên để anh hoàn thành nhiệm vụ của mình. Không phải tôi không thể hiểu cho anh mà vì tôi đã quá yêu anh nên sợ mất anh. Ôi tình yêu có thể biến người ta thành như thế đấy- ích kỉ, hẹp hòi. Nhưng anh, anh có một lí tưởng sống thật cao cả, đẹp và đáng quý biết chừng nào. Anh cao thượng quá, còn tôi phải chăng vì tình yêu tôi đã trở nên ích kỉ? nhưng có hề chi khi ai mà chẳng muốn vun đắp hạnh phúc cho mình. Tôi sẽ không để ai cướp mất hạnh phúc của tôi đâu.
Ngày mai anh đi có lâu không?
Anh cũng chưa biết nữa. Khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ anh sẽ về với em. Kì nghỉ phép này mình sẽ đi Đà Lạt nha!
Thôi anh đừngcó hứa nữa. Lần nghỉ phép nào của anh cũng đầy hứa hẹn rồi cũng chỉ có một mình em đi thì làm gì?
Lần này chắc chắn sẽ đi mà. Anh muốn cùng em ngắm trăng trên đỉnh núi mùa thu. Mùa thu thật đẹp và huyền dịu phải không em? Đó sẽ là một mùa thu vàng của riêng hai đứa mình. Có những đêm trăng và một sớm mai lung linh.
Lãng mạn quá heng!
Chứ sao! Người yêu em mà. Sao đây cô bé? Đừng giận và đợi anh về nha!
Thì...em đâu có giận đâu mà nói. Còn đợi hả? Em cũng không biết nữa...để coi đã.
A! Anh biết rồi nha! nãy giờ nhớ người ta lắm mà còn giả vờ giận nữa khiến anh sợ hết vía...tội lớn lắm đó. Bắt đền em phải đợi. Đợi đi mà...năn nỉ đó vợ yêu!
Ai thèm làm vợ anh...người đâu mà...
Anh đã làm xua tan đi nỗi lo lắng, sự sợ hãi trong lòng tôi. Tôi sẽ viết một bài báo về tình yêu giữa hai anh chị và hạnh phúc tồn tại mãi mãi của họ. Sẽ không còn hình ảnh người đàn bà quấn khăn tang trắng ngồi khóc dưới mộ chồng, không còn nỗi sợ hãi khi tình yêu không được trọn vẹn mà là một đám cưới giữa mùa xuân có đôi bồ câu trắng bay vượt trời xanh.