Pair of Vintage Old School Fru
Thaochip9x.Wap.Sh
Wapsite For Mobile Portal
Trang Chủ [Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh)

[Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh)

[Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh) - Trang 16

Xuống Cuối Trang



Moon đã từng nghĩ, anh trai của em cũng như thế, là một người anh luôn giải đáp mọi thắc mắc cho cô em ngốc nghếch!!! Nhưng giờ, em chẳng còn lòng tin nào nữa dòng máu chảy trong người, đã rất nhiều đổ vơi, thêm vào những nhóm máu khác, hay vì thế mà máu em không trong lành nữa, hay vì thế máu đã lẫn tạp nham để anh không nhận em...

Moon đem theo những suy nghĩ trên vào nhà tắm, cả chiều và tối qua cũng thế, sau khi dọn đống mì dưới sàn, em cũng đã chui vào đây, ngồi không. Cả căn nhà, em chỉ muốn vào đây ngồi thôi, vì duy chỉ phòng tắm này là màu trắng, hoàn toàn, em để dòng nước mát lạnh cứ thế chảy, thay cho nước mắt, em lúc ấy rất buồn.

Em đã nhận thức được giá trị của những giọt lệ, không phải khi đau khổ hay mất mát mới đem ra dùng, hay quá vui sướng mà hạnh phúc, không được đâu giá trị của những giọt nước mắt là... vô nghĩa.

Moon đã nhầm, và Arrow đã đúng. Ngày đấy Sếp nhỏ dọa nạt sợ tới mức chỉ biết khóc, Sếp nói bảo rằng, “Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy!” - Em không quên được câu nói này, đúng, Sếp nói hoàn toàn đúng.

Khi mẹ chết, em cũng đã khóc rất nhiều, vậy nên máu của mẹ chảy đầm đìa, giàn giụa tấm áo. Khi tủi thân quá em khóc nấc lên, bọn trẻ ở cô nhi viện lại càng được thể trêu trọc nhiều hơn,...

Lần đầu tiên gặp Sếp, Sếp cứa mạnh mảnh nhựa vụn vỡ sắc nhọn vào tay, em đã khóc, và Sếp đáp trả lại bằng một vết thương sâu ở tay, máu cũng đã chảy tòng tòng,... Tiếp đến, em khóc vì Sếp ác độc quá, ép em ăn thức ăn đầy sạn, không cho em dùng thìa hay đũa, mà phải “bốc” từng miếng lên để ăn, càng khóc, Sếp lại càng ghét hơn.

Người bạn mèo Mun cũng loang lổ máu khi em khóc, thậm chí máu còn kết lại nhúm lấy đám lông của con vật nhỏ bé. Em khóc và Sếp lớn chỉ đáp gọn lỏn “Ta đã giết nó đấy”.

Em đã tự hứa, sẽ không bao giờ khóc nữa, khi bị Ropez ép ăn đồ thừa của chó. Em hận lắm, nhưng chỉ dám hận bản thân, tự mình không bảo vệ được mình, Sếp và cô gái đó, Ropez, họ có quyền đầy đọa kẻ dưới, chỉ có em vì quá hèn kém nên đành chấp nhận số phận. Em đã đang cảm giác được sự tanh bẩn của phẩm giá mình, thế mà vẫn tiếp tục, nước mắt cứ lã chã.

“Moon ơi! Những giọt nước mắt này sẽ không bao giờ chảy nữa!” - Em đã từng nói vậy, thế mà khi gặp anh em lại khóc, để rồi tuột mất anh... Tự thất hứa lời hứa cuối cùng của danh dự!

Nước mắt có đem mẹ về lại với em không? Nước mắt có thể để mèo con sống lại? Nước mắt có gọi anh đến bên em? Và nước mắt có thể nhòa đi lòng tự trọng? Không! Chính nước mắt, chỉ làm em xa rời những thứ vốn dĩ đã là của em thôi.

Yun, phải rồi, ở bên cậu, chưa một lần em khóc, có lẽ vì thế mà cậu vẫn là bạn em. Moon mong mỏi cậu không ghét mình thôi, chứ chẳng mong gì nhiều.“Chí ít thì nước mắt chưa thế cướp đi cậu”.

Thế nên hôm qua em mới không khóc, em đã hiểu, thực sự thấu rồi. Moon vẫn đang để nước chảy tràn xuống bồn, em đặt chân trái vào trong, nước trào mạnh hơn. Nước rất mát, em để cả người mình dưới làn nước, để nước cuốc đi những mảng kí ức não nề.

z

- Choang! - Ken tức tối, hắn đã về và cố ý đập đổ chiếc bình pha lê trên tủ.

- Khốn! - DEVILS đã bị lỗ một khoản tiền lớn kèm theo một vố quá đau từ Interpol. Nhìn hắn thật đáng sợ, hai con ngươi long lên, thậm chí còn thấy mạch máu đỏ ngàu hiện trên lồng tử. Tay hắn ghì chặt vào nhau, nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc. Hơi thở mạnh tới mức có thể thổi tung trang giấy.

WHITE đã liên kết với Interpol để tung bẫy DEVILS, chính hôm đi dự tiệc ấy, bọn chúng đã cho người vào DEVILS để ăn cắp dữ liệu. Ken không tiếc dữ liệu và tiền bạc, đối với hắn, lấy lại không hề khó, thậm chí chúng lấy một, DEVILS còn có thể “đòi” lại gấp trăm lần, thứ mà hắn điên tiết, chính là tính bất cẩn của bản thân - điều tối kị đối với một ông trùm lớn. Dạo này hắn cũng thấy mình quá lơ là với tổ chức, hệ thống tập đoàn DEVILS có ở rất nhiều nơi trên thế giới, thế mà hắn lại quá chú trọng tới những nơi “miếng mồi” ngon lành, quên đi thị trường “non nớt”. DEVILS như chính da thịt, vì vậy, hắn cần phải xem xét bản thân.

Moon bước ra từ phòng tắm, nghe thấy tiếng rơi vỡ là biết ngay mình sẽ phải dọn.

- Dạ! Sếp! - Moon nói nhỏ, để chắc rằng Sếp “cho phép” mình làm nhiệm vụ.

Ken quay lại nhìn em. Cục tức trong người tự dưng biến mất. Trông em lúc này thật lạ, mái tóc do đang sấy dở buông xù, tuy còn hơi ẩm nhưng có nét gì đó hoang dại mà thuần khiết. Đôi mắt màu nâu ánh lên những tia sáng long lanh, đôi môi em mỉm cười chúm chím. Cả trang phục nữa, vì bị tóc trước khi sấy làm ướt bó sát vào người.

Ken vẫn đang nhìn em, hắn thở chậm lại. Em tiến lại gần mắt vẫn dán nhìn vào chiếc bình đã vỡ vụn. Thật đáng tiếc, chiếc bình rất đẹp, những tinh thể pha lê óng ánh dưới đèn điện, phút chốc chỉ còn là những mảnh nhỏ li ti.

- Oái! - Moon bị trượt chân, do nước trong bình văng ra xa, đúng đến bước chân đã làm em mất đà. Trong khoảnh khắc ngưỡng tưởng người mình đã be bét máu khi chạm vào những mảnh sắc nhọn kia, với lực hút của Trái Đất, chỉ tích tắc kia thôi, em sẽ nát người.

- Bụp! - Ken đã đỡ lấy nhanh chóng. Em còn chưa hoàn hồn thì đã có cảm giác ươn ướt phía đầu môi.

Có một chút gì đó tê tê đầu lưỡi, khi môi Ken chạm nhẹ vào em. Hắn không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, một xúc cảm nồng nàn dâng tràn tâm trí. Bờ môi em nhẹ nhàng lướt trên môi hắn. Ken luồn đôi bàn tay vào từng lọn tóc nơi em, những ngón tay trở nên dịu dàng đẩy em gần về phía hắn hơn nữa. Ken cảm giác thấy từng hơi thở yếu mềm, hắn chỉ muốn xiết chặt hơn nữa, để em sà vào ngực, cảm nhận từng nhịp đập con tim hắn và nhận trọn lấy sự ấm áp của cơ thể.

Hắn vẫn chưa thể dứt ra khỏi đôi môi đầy cám dỗ, một sự quyến rũ lạ kì khiến hắn quyến luyến và không thể tách rời. Càng tiến sâu, hắn càng bị lôi cuốn, bờ môi mỏng đang mềm mại khiêu khích, như thể muốn thử thách chính hắn đây. Tay trái từ từ buông xuống, hắn muốn em là của hắn!

Tay Moon ghì chặt, dùng mọi cách để đẩy ra nhưng không thể. Một là em sợ đẩy mạnh quá, lỡ hắn buông tay là thân mình ngã ngay xuống những mảnh vụn kia, hai là em không đủ sức, hắn rất khỏe. Em càng tránh, tay hắn càng đẩy sâu vào hơn, em không thể chịu nổi nữa, ngạt thở lắm!

Vậy là em cắn nát môi hắn, cho tới khi có cảm giác tanh tanh mới thôi. Tay em vẫn tiếp tục chống cự. Khẽ nhói đau, Ken dừng lại, thả lỏng người em ra, từ từ buông tay.

Em thở mạnh.

Ken ngượng ngùng quay đi, nhưng hắn vẫn muốn thấy thái độ của em, hắn đã quá bất ngờ và “tự tiện” chăng? Môi của em dính máu hắn, chẳng suy nghĩ gì, Moon đưa tay lên và quệt đi, rất mạnh. Một sự phũ phàng tới từ phía em!

Không chỉ dùng một tay, mà cả hai cánh tay em cũng đưa lên để lau môi, hoàn toàn bị động, em không thể tin Sếp lại làm như thế. Ken nhìn em ái ngại, rồi bước ra ngoài ban công. Hắn buồn khi em đã từ chối nụ hôn đó. Nụ hôn đầu tiên của một cô gái, là cái cảm giác lo lắng, có chút sợ sệt, nhưng lại có gì đó hạnh phúc, tự nguyện. Hắn đã đánh mất cái quyền đó của em.

Ken cũng không biết vì sao nữa, chỉ là lúc người con gái ấy sắp ngã, hắn dang tay ra đỡ và em đã ở trong lòng hắn rồi. Khoảng cách quá gần, trong khi em làm hắn mất phương hướng. Ken như bị hút vào, hoàn toàn để mặc cho bản năng hành động mà không hề đắn đo, rất nhẹ nhàng, hắn không muốn làm em đau, thế mà em lại làm cái điều mà chưa một ai cho phép, là cắn.

Hình ảnh Moon quẹt môi vào tay vẫn cứ quay cuồng trong đầu, em là ai mà có quyền “hung hăng” chống đối lại Sếp của mình, thế hắn là ai mà có quyền hôn em? Ken bất giác rùng mình, đúng hắn là Sếp, còn em là nhân viên, nhưng có liên quan gì đến tình cảm nam nữ? Ken lấy chai rượu và tu một mạch. Hắn nằm ngủ luôn tại ghế, như vậy, chí ít cũng sẽ làm em bớt khó xử. Moon trở lại về giường của mình kéo chăn kín mít. Đầu óc rối loạn và cũng khó chịu, đúng hơn là, em cần có anh để được bảo vệ.

Em sợ hắn!

z

Ken xuất hiện trước cuộc họp kín của DEVILS. Vẫn như mọi khi, lạnh lùng hiện hữu qua từng góc cạnh của khuôn mặt, dáng đi điềm tĩnh của một thanh niên cao lớn, hắn nom thật hoàn hảo trong chiếc áo sơ mi màu ngọc trai và chiếc quần âu màu café đen, từ trên xuống, trừ đôi môi.

- Anh - Perry cất tiếng vừa để chào cũng mang chút tò mò -... sao vậy? - dẫu biết sẽ không bao giờ được đáp lại, nhưng thật sự dấu vết trên bờ môi của vị lãnh đạo trẻ tuổi này khiến cô có chút hoài nghi. Chăng là của một cô gái táo bạo nào đó? Trường hợp này không thỏa đáng, vì cô biết nguyên tắc của hắn, không bao giờ để cho bất kì phụ nữ nào chế ngự. Trừ phi là tự cắn vào môi mình, do sơ xuất trong khi ăn, nhưng cũng khó để tin được vào điều đó.

- Ờ! - Ken đáp lại gỏn gọn, không có ý định sẽ nói gì thêm.

Perry ngạc nhiên trước câu trả lời. Nếu nói rõ ra thì câu trả lời này không phù hợp với câu hỏi của cô, vì chưa đề cập tới lí do, tuy nhiên đây là lần đầu cô nhận được câu trả lời từ một câu hỏi không liên quan đến công việc của DEVILS. Tiếc là, Perry chẳng thể nào khai thác được gì từ đôi mắt đen sâu thẳm phía đối diện.

Ken ngồi vào ghế của mình. Đó là một chiếc ghế màu ánh bạc vô cùng sang trọng, mà để sản xuất ra phải nói là cả một kì công. Bởi lẽ, đó là ghế dành cho con chim đại bàng kiêu hãnh của DEVILS, toàn thân ghế được phủ một lớp vàng Ý cao cấp, chạm trổ hoàn toàn thủ công, không hề có bất kì họa tiết nào bị lỗi. Trong quá trình tạo hình cho ghế, chỉ cần đi chệch một mũi dao lập tức chiếc ghế phải làm hoàn toàn lại từ đầu cho tới khi hoàn tất. Tấm đệm lót của ghế vô cùng êm ái, sử dụng lông cừu xứ lạnh để tạo độ đàn hồi mềm mại, còn khung ghế được thiết kế để đem tới cảm giác thoải mái nhất cho chủ sở hữu. Ken cực kì khó tính, nên chỉ những thứ xa xỉ này mới có cơ hội được “ưu ái”.

Ken bắt đầu công việc của một ông trùm. Mới cách đây vài tiếng, hắn còn đang tức tối khiến bề dưới lo sợ. Lúc ấy, hai đôi hàng mi nheo lại, đôi mắt toát lên sát khí hừng hực, bàn tay nghiền chặt, ghì sát bàn, lộ ra từng mạch máu, mà nếu nhìn thật kĩ, ta có thể thấu từng nhịp máu tuôn chảy dữ dội. Thế mà giờ, trông hắn trở về còn người trầm lặng, ung dung và thư thái, như thể chưa hề có biến cố.

Quả thực, chính bản thân hắn cũng không thể lí giải cái giây phút chạm vào ánh mắt của Moon. Đôi mắt màu nâu ẩn chứa sức sống mãnh liệt, phảng phất nghị lực của tâm hồn u tối, mà lại trong trẻo như ánh ban mai, ấm áp như ngọn lửa hồng. Đôi mắt giống như trạm dừng chân vĩnh viễn của hắn, một cảm giác bình yên tới khao khát. Đơn giản, vì đôi mắt thuộc về em, xua đuổi những đám bụi mịt mù trong hắn, trấn an con tim vốn đang thịnh nộ.

Con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, hắn tò mò về đôi mắt ấy, phút chốc muốn được làm người thủy thủ táo bạo, liều lĩnh chinh phục Hồng Hải. Chưa bao giờ hắn thấy mình nhỏ bé như vậy. Chạm vào mắt em, tâm hồn như được tưới mát, thổi bùng cho mái buồm căng gió, hay đôi mắt em đã chạm tới cái tôi của hắn. Cái tôi tự cao tự đại, bị chế ngự trước một ánh mắt không màng danh lợi. Không ai khác, chính em đã làm dịu đi cơn giận giữ, chế ngự con quỷ tàn độc trong hắn, và tan biến cái thứ gọi là danh vọng. Gần em, hắn đâu còn suy nghĩ mình là chúa tể, ông hoàng hay một người nắm cường quyền trong tay, không hề, mà chỉ là người đàn ông bình thường, có một công việc giản dị, thế thôi. Tất cả đều trở nên dung dị, gần gũi khi trở về ngôi - nhà - của - hắn - và - em, mà người ta vẫn thường hay gọi là “mái ấm gia đình”. Nghĩ về điều đó, bỗng dưng làm hắn đỏ mặt.

- E Hèm! - Ken chỉnh lại chỗ ngồi, thực chất, muốn thoát khỏi những dòng suy nghĩ về em. Tuy rằng chú ý tới cuộc họp, nhưng hình ảnh của em vẫn có cơ hội len lỏi trong tâm trí. Nhìn vào ánh mắt của cậu em trai - Arrow, sao hắn lại có cảm giác như đang soi xét tình địch.

Arrow quả là đối thủ đáng gờm - Ken thừa nhận điều đó. DEVILS chỉ có một. Arrow và Ken không hề chia nhau cai quản, cả hai cùng bắt tay hợp tác để tạo dựng một DEVILS trên cả hoàn hảo. Đó là quan hệ tương hỗ. Còn Moon, làm sao có thể san sẻ em cho một ai đó, không đời nào có thể.

Ánh mắt Arrow đáp lại tràn đầy thách thức. Ken cũng chắc chắn rằng, Arrow chẳng thể nào hiểu được ánh mắt hắn. Liệu cả hai vẫn đang chỉ nghĩ tới công việc của DEVILS?

Ken rời mắt khỏi Arrow, ánh mắt hướng về Mes. Có đôi chút đố kị với anh. Người đó - là Moon - luôn chỉ nghĩ tới anh trai. Xét trên mọi khía cạnh, hắn hơn Mes về mọi mặt, theo cách nói suồng sã, Mes chỉ là người làm công ăn lương cho ông chủ, về tuổi tác thì tương đương, còn ngoại hình, đương nhiên Mes không thể so bì. Mes tương đối cao, và khuôn mặt tuấn tú, giống với Moon, anh cũng có má lúm đồng tiền, chỉ khác, nụ cười của anh buốt tới thấu xương, chiếc lúm đồng tiền ấy càng làm tôn lên sự băng giá vô tận.

Phải nói là may mắn, hắn hơn Mes ở điểm này, vì điều quan trọng nhất là, em và hắn không cùng huyết thống. Với Moon gia đình là tất cả, đặc biệt là anh trai, em chỉ có duy nhất một người thân, nhưng nếu có thêm một người nữa, tuy không chảy chung một máu, ngày ngày sống chung dưới một mái nhà, hẳn em sẽ coi người đó hơn tất cả, vì đó là người sẽ bên em tới đầu bạc răng long, sớm hôm che chở, bảo vệ mái ấm. Ken buộc miệng cười khi tìm được chính xác danh từ để chỉ về người giữ vai trò đó.

Ngày hôm nay, Ken đã làm nhân viên rất ngạc nhiên. Ban đầu là vết cắn trên môi, giờ lại là nụ cười bất chợt trong giờ họp. Họ không lạ gì nụ cười của Sếp, âm thanh nhạt nhẽo, hay là cái nhếch môi vô vị, còn lần này thì chưa ai được chiêm ngưỡm. Thực sự hắn đã cười rất thoải mái và ấm áp. Ken không để ý tới những ánh mắt tò mò của kẻ dưới. Ken vẫn đang làm việc, chỉ có điều, em chi phối một phần tâm trí hắn. Tới giờ nghỉ giữa cuộc họp, lập tức hình ảnh về em lại xâm chiếm hoàn toàn khối óc.

Bị em từ chối, hắn khó chịu, và phải kèm theo trạng từ “rất”, chính xác là rất khó chịu, cực kì khó chịu. Hắn đã chủ động nhưng lại không hề có khả năng kiểm soát nụ hôn đó. Hôm ấy hắn hoàn toàn tỉnh táo, không có chút men rượu, hắn hôn em chỉ vì cảm xúc nhất thời, hắn đã đốt cháy giai đoạn, không phải do em ở quá gần, mà là cảm xúc về em vốn như tàn lửa ngày ngày dùng để sưởi lò, nay đột ngột bùng cháy, mãnh liệt. Nếu hôn em, chạm lên bờ môi hồng và được em đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn,... thì dễ dàng quá, phải chăng như thế là em dễ dãi trước vẻ bề ngoài hào nhoáng, đa tình, phong lưu của hắn. Một trái tim được bảo vệ nghiêm ngặt trong hàng tỉ tinh thể băng sao có thể bị lay động? Em thì khác, em từ chối hắn bởi em đã hiểu gì về con người hắn đâu. Hắn chấp nhận “vết cắn” và hành động thiếu tôn trọng khi em quệt mạnh đôi môi mình, cho em một ngoại lệ.

Hắn đã sẵn sàng thực hiện thử thách để vươn tới trái em. Hắn đủ tự tin sẽ làm em trở thành người - phụ - nữ - của - hắn, rồi một ngày hai trái tim sẽ phải chung một nhịp đập. Hắn đã hạ quyết tâm. Em đã đẩy hắn ra, đâu có nghĩa lí vì không muốn hắn. Bất ngờ, ngại ngùng, tự vệ,... tất cả chỉ dẫn đến câu trả lời cho hành động của em. Hắn đã nghe rất rõ, cảm nhận từng nhịp đập nơi con tim em, vội vàng, gấp gáp và loạn nhịp... Làn môi em còn khẽ mấp máy e ngại.Đôi tay run run khi áp vào ngực hắn.

- Ken!

Ken lập tức quay sang phía người vừa nói, gọi đích danh tên hắn trong cuộc họp này, chỉ có Arrow.

- Tới giờ họp rồi! - Arrow nhắc nhở anh mình tuy rằng từ nãy tới giờ, Ken vẫn đăm chiêu nhìn vào tập tư liệu và trong tư thế sẵn sàng làm việc.

Rồi Arrow ngoái lại nhìn cô em gái Perry, mấy lần đã định hỏi về người - con - gái - được - đặc - cách - vào - DEVILS.4 nhưng lại thôi. Hắn chưa sẵn sàng để đối diện với em, có khi Moon đang trách hắn đã để em đi làm một nhiệm vụ quá nặng nề mà chỉ có một mình. Một mặt, Arrow cũng đang phân vân về tình cảm dành cho Moon, chỉ là hắn phát hiện ra mình đặc biệt quan tâm đến Moon lúc em còn nhỏ, ngay khi đó đã đẩy em theo Sếp lớn để bị “khử”. Nếu đã có tình cảm với em, sao lại đẩy em vào chỗ chết? Nhưng quả thực, cái lần lại gặp em ở phòng của Ropez, khi em bưng li café đầu tiên cho hắn ngay trước mắt Ken, kể từ ngày ấy, hắn đã dõi theo bước chân của em, không là luôn luôn, nhưng thi thoảng, đôi mắt “vô tình” hướng về phía em. Arrow thở dài, nếu cái ngày đem em “cho” Sếp lớn, mà Sếp lớn ra tay sát hại em một cách dã man, có lẽ đã quên được. Nhưng tại sao Sếp lớn lại không làm vậy, với tính cách tàn độc của Ken thì em sao còn tồn tại được tới ngày hôm nay.

- “Hay Ken đã yêu em rồi?” - Arrow nghĩ thầm, sau đó đối mắt với Ken, bốn con mắt nhìn nhau mục đích thăm dò. Rất lâu sau, cả hai đều không có được kết quả. Việc này Arrow cần phải điều tra, có khi nào người con gái của hắn - tới lúc này, hắn đã xác định ra tình cảm của mình - không phải ở chỗ Perry.

Đương nhiên, dù rất khó hiểu, nhưng cả hai đều mong muốn Mes mãi mãi không nhận em gái mình.

-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.Yeugiaitri.Mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.Yeugiaitri.Mobi – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------

Ken về nhà, khác với mọi khi, không cố tình đạp cửa, hắn bước vào mà không hề phát ra tiếng động.

Moon cúi đầu chào Sếp, cũng không thể hiện bằng lời nói. Hắn nhìn em, khóe môi nhói đau dù vết thương đã lành.

- Phịch! - Hành động thô bạo nhân đôi so với ngày thường khi hắn ném cái áo gile vào chỗ em. Moon lẳng lặng đem treo áo vào mắc, trông em như một con mèo ngoan ngoãn biết thân biết phận. Không hề có thêm cuộc đối thoại nào giữa hai người.

Trước khi về, Ken đã yêu cầu nhà bếp ngừng cung cấp thực phẩm cho bữa tối, chính vì thế giờ hắn sẽ vào bếp để xem “sự cố gắng” của em. Đã 19h, em có hơn hai tiếng vừa rồi để chuẩn bị bữa tối cho người đàn ông - với tư cách không phải là Sếp của mình.

Ken cũng không biết từ khi nào hắn lại có thói quen để ý “vặt” những việc của phụ nữ. Hắn thấy thú vị.

- Bẩn! - Duy chỉ một từ được cất lên bằng thứ giọng khó tính như thể một lão quản gia già dặn bóc lột sức lao động của người mới nhận việc, Ken đi qua phòng khách, đôi bàn chân nhận thấy vẫn còn có vài hạt bụi nho nhỏ dưới sàn.

- Dạ! - Moon đã dọn dẹp nhà khá cẩn thận, ấy vậy mà không qua khỏi “con mắt sạch sẽ” của Sếp.

Ken tiếp tục bước vào bếp, hắn đi qua nơi “lịch sử” đã cướp mất nụ hôn đầu của em. Tim đập dồn dập, những nhịp đập thổn thức khi hình dung lại giây phút đó, người lạnh toát... nhưng không hề hối hận.

Hắn ngồi xuống ghế, hai tay dang hai bên tỳ vào mép bàn, thư thái, đôi mắt lướt qua bàn ăn. Moon dường như đã rất cố gắng. Trên bàn không có nhiều món như mọi khi, cách bày trí cũng giản đơn, chỉ có một vài đĩa thức ăn với hai ba món “tủ” của em. Moon vẫn đứng đằng sau, em khẽ nheo mày lại và thở chậm, chú tâm tới sắc mặt của Sếp. Ken để em đứng, hắn không có ý định cho ngồi chung bàn, thà rằng giống tiểu nô tì bên cạnh còn hơn là phải đối mặt với ánh mắt nâu tròn, hắn không thể tập trung được vào những món ăn này, chỉ cần nhìn em, những thứ xung quanh đối với hắn đều trở lên vô giá trị và tan biến.

Đến Trang
Lên Đầu Trang
[Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh)
Đọc full [Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh) tại yeugiaitri.mobi
Xem [Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh)
Cập nhật [Truyện Teen] Ngược Chiều Kim Đồng Hồ (ZuzuLinh)