Uyển Ngọc khép mắt lại.
- Vinh à! Em nói một câu thôi nhé.
- Nói đi!
- Em yêu anh. Chưa ai đẹp như anh.
Vinh phì cười:
- Trẻ con. Nhưng anh thích em trẻ con mà người lớn thế này.
Không gian dịu nhẹ, đêm tĩnh lặng cho đôi vợ chồngtrẻ đi vào giấc mơ huyền thoại ...
Ánh sáng bên ngoài khá gay gắt xuyên qua rèm cửa. Vinh cựa mình thức giấc mở mắt ra, chỗ nằm cạnh anh trống không. Vinh ngồi dậy:
- Ngọc oi! Em đâu?
Uyển Ngọc tay cầm cái muỗng, ngực đeo tạp dề, cô cười tươi:
- Em nè! Em làm thức ăn sáng cho anh.
Vinh hít mạnh một cái:
- Chà, thơm quá! Món gì thế?
- Thịt bò bít tết. Mẹ nói anh rất thích ăn món này.
- Biết làm vợ đó.
Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng, anh hôn cô:
- Em muốn chúng mình đi hưởng tuần trăng mật không? Đi Đà Lạt nhé?
Điện thoại chợt reo, Vinh cau mày cầm máy lên nghe:
- Alô ... cái gì ... Thu Cúc tự tử, cắt mạch máu tay ... dạ .... dạ con tới liền.
Uyển Ngọc rụt rè:
- Gì vậy anh, chị Thu Cúc tự tử?
- Cô ấy cắt mạch máu tay tự tử, may là người nhà hay kịp đưa vào bệnh viện, mẹ cô ấy năn nỉ anh đến thăm. Phiền quá.
- Anh nên đi và an ủi chị ấy.
- Anh đi một lát, em ở nhà cứ ăn sáng và chuẩn bị trưa chúng ta đi Đà Lạt.
- Dạ.
Vinh đi rồi, Uyển Ngọc ngồi tần ngần nhìn đĩa thịt bò bít tết và hai lát bánh mì cô vừa nướng xong.Cô không muốn ăn dù lúc nãy rất đói. Thu Cúc tự tử, tự cắt mạch máu tay, sao lại có gan tự hủy mìnhnhư vậy. Nếu như Thu Cúc chết, cô và Vinh nhất định chẳng vui vẻ gì.
Đi ra vườn hoa, Uyển Ngọc mở nước cầm vòi tưới tưới hoa, nước chảy trên hoa lá rào rào, nước làm cho hoa lá trở nên xanh hơn tươi hơn. Uyển Ngọc mỉm cười nhớ lại đêm qua ... Cô đúng là khờ thật,"chuyện ấy xẩy ra đêm qua mới là sự thật, còn cô với Vũ Hoàng ... Điên qúa, sao cô cứ nghĩ mình đã hư. Suýt chút nữa, cô đã đánh mất hạnh phúc của chính mình.
Vũ Hoàng đứng ngoài hàng rào, người ũ tũ như con mèo mắc mưa, Uyển Ngọc nhăn mặt:
- Anh tính tới đây làm gì?
- Em biết đêm qua Thu Cúc tự tữ không?
- Biết.
- Anh không tự tữ như Thu Cúc, nhưng anh sẽ đi xa thành phố.
- Anh đi đâu?
- Anh khống biết đi đâu, nhưng nhất định phải đi để quên em.
- Việc gì anh phải như thế, anh làm lành với Thanh Hương đi.
- Anh không yêu cô ấy, trái tim anh chỉ có hình bóng em.
- Anh đừng có điên quá, tôi đã là người phụ nữ đã có chồng.
- Anh biết.
- Anh đi đi.
Uyển Ngọc tắt nước bỏ đi vào nhà. Vũ Hoàng nhìn theo cười tinh quái. Anh không tin là em cứng lòng, rồi em sẽ xiêu lòng thôi.
Vinh đến bệnh viện lúc Thu Cúc đang, giận dữ bứt dây truyền dịch la hét:
- Sao không để cho con chết, lại đi cứu con. Con muốn chết.
Vinh nghiêm mặt đi vào:
- Tại sao em lại xử sự như vậy, không biết quý sinh mạng của mình.
Thu Cúc khóc òa:
- Em không muốn sống khi anh bỏ em. Anh đến đây làm gì, em không cần sự thương hại của anh. Anh đi về đi!
Vinh lắc đầu:
- Anh không thương hại em, mà anh đến thăm em với tư cách của một người bạn.
- Em không cần tình bạn của anh.
Thu Cúc úp mặt xuống gối mà khóc, Vinh đặt tay lên vai cô:
- Em không cần tình bạn của anh cũng được, nhưng em đừng làm cho mẹ em phải lo lắng vì em. Đúng là anh có lỗi khi thay lòng đổi dạ. Em hãy ghét anh, em sẽ thấy nhẹ lòng và quên được anh.
- Làm sao em quên anh được.
Thu cúc quay lại cô ôm choàng Vinh nức nỡ:
- Em yêu anh như thế nào đâu phải anh không biết. Vậy mà đùng một cái anh bỏ em đi cưới vợ.
- Bây giờ anh đã là người đàn ông có vợ. Do đó, em đừng khờ dại vì anh mà tự hủy hoại mình.
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 28 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
- Em đau khổ quá nên không muốn sống nữa.
Vinh vuốt tóc Thu Cúc:
- Hãy bỏ ngay ý nghĩ tự tử, em nên nghĩ mẹ em cũng rất cần em.
- Nhưng đến thăm em rồi, anh sẽ không bao giờ thăm em nữa phải không?
- Anh sẽ thăm em với tư cách của một tình bạn.
Biết không thể ép Vinh, Thu Cúc cứ khóc, dù sao anh chịu đến thăm cô còn hơn là anh bỏ mặc cô. Cô sẽ đòi lại anh vì anh vốn là của cô.
Bà Trâm đưa thuốc cho Vinh:
- Cháu dỗ cho Thu Cúc chịu uống thuốc giùm đì, suốt đêm qua nó quậy như vậy đó. Gọi điện thoại kêu cháu đến, thật lòng dì cũng ái ngại.
- Không có gì đâu dì, thật ra thì chính con cũng có lỗi với Thu Cúc.
Vinh lấy thuốc dỗ Thu Cúc:
- Em phải uống thuốc nghe Cúc, uống thuốc vết thương của em mới mau lành.
- Nhưng anh phải hứa ở lại với em.
- Được rồi, anh ở lại với em.
Được Vinh hứa, Thu Cúc vui mừng nắm chặt tay anh:
- Em phải giữ tay anh mới đươc, nếu không anh sẽ bỏ đi về.
Vinh kêu khổ thầm trong bụng, ở nhà chắc là UyểnNgọc đang đợi anh. Chờ cho Thu Cúc ngủ, Vinh rút tay nhè nhẹ ra, song cô mớ mắt ra.
- Anh định đi đâu thế anh Vinh?
Vinh đành đáp dối:
- Em nắm tay anh mỏi quá, nên anh muốn rút tay ra.
- Anh chỉ được rút tay ra khi em ngủ ngon, em chưangủ anh không được xa em, nghen anh.
Mệt quá, Vinh ngã đầu vào thành ghế rồi ngủ thiếp đi ...
Đã quá trưa, đối quá Uyển Ngọc ăn cơm xong ngồiđợi Vinh, thế mà anh vẫn chưa về. Hành lý chuẩn bị đi Đà Lạt đã chuẩn bị xong, không biết bao giờ Vinh mới về nữa. Mòn mỏi, Uyển Ngọc cũng ngủ thiếp đi ...
Một giờ trưa, Vinh mới đứng lên đi về được. Bà Trâm khẩn khoảng:
- Ráng giúp dì nghen Vinh, từ từ nó cũng nguôi ngoai và hiểu. Còn bây giờ nó đang tuyệt vọng, dì sợ nó nghĩ quẩn, nên tối cháu vào giúp dì lần nữa.
Vinh đành gật đầu:
- Dạ, tối cháu sẽ vào.
Bà Trâm đưa Vinh ra, đóng cửa xong quay vào, Thu Cúc vờ thức giấc:
- Anh Vinh về rồi hả mẹ?
- Nó bảo tối vào thăm con.
- Hay là mẹ cũng về nhà nghỉ đi, con không làm chuyện dại dột nữa đâu. Tại tối qua lúc uống rượu say, con quá đau khổ. Bây giờ con hiểu dù con có chết, ảnh cũng không bỏ vợ.
- Con biết như vậy thì mẹ mừng. Mẹ đi về chiều mẹ vào với con.
- Dạ.
Bà Trâm vừa khuất sau cánh cửa, Vũ Hoàng đi vào, anh ta gõ tay lên giường:
- Này, đóng kịch đạt thật, hơn cả diễn viên trường lớp.
Thu,Cúc mở mắt ra lườm Vũ Hoàng:
- Thua anh mà. Cả nhà Vinh không ai biết anh bắt Vinh với Uyển Ngọc vì ...
- Này, chúng ta đồng hội đồng thuyền, tôi và Thu Cúc đều có lợi.
- Tôi dòi lại được Vinh. Còn anh có Uyển Ngọc, cô vợcó mớ tài sản đến mấy triệu USD chứ gì?
Vũ Hoàng mỉm cười:
- Biết hết còn ồn ào. Tôi sẽ tiếp tục tấn kịch xuất hiện ở nhà họ, còn cô ráng giữ chân Vinh. Thành công hay không do cô cô đó.
- Tôi biết rồi. Anh được tài sản của cô ta, sau này tôi không đòi chia đâu, quan trọng tôi có anh Vinh.
- OK.
Vũ Hoàng đưa tay bắt tay Thu Cúc, anh ta nhìn tay Thu Cúc:
- Chắc là đau lắm phải không?
- Đau, nhưng bộ anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao - Thu Cúc bụm miệng cười - Tội nghiệp mẹ tôi, bà thấy máu quá trời nên xỉu ngã xuống cái đụi, chứ đâu có biết đó là nước màu đỏ.
- Cô thật là ...
Vũ Hoàng phì cười trước sự đáo để của Thu Cúc, cô ta lanh và tinh quái hơn anh nghĩ. Dường như đoán được suy nghĩ của Vũ Hoàng, Thu Cúc ranh mãnh"nhảy vào cổ họng Hoàng":
- Anh cũng nên cẩn thận, Uyển Ngọc mà biết anh là kẻ chủ mưu bắt cóc, anh tiêu đời.
- Này!
Vũ Hoàng cau mày, Thu Cúc cười khẽ:
- Tôi cũng cần cảnh cáo anh, anh dợt anh Vinh của tôi hơi kỹ, báo hại ảnh nằm bệnh viện cả tuần lễ.
- Tôi đâu có muốn.
Thu Cúc lườm Vũ Hoàng:
- Chứ không phải anh ghen à? Ghen thì nhận, làm ác không sợ lại sợ tôi cười anh ghen à?
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 29 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
Vũ Hoàng cười giả lả:
- Bộ cô không ghen sao?
- Sao không, ghen chết đi được.
- Vậy chúng ta cù g đi trên con thuyền, có đúng không?
- Nhưng anh vì tiền, còn tôi vì tình. Anh ấy từng là của tôi, tôi từng khinh thường địch thủ của mình, không ngờ lại bại trận không còn manh giáp.
Siêu phẩm đồ họa game nhập vai hành hiệp giang hồ, tiêu diệt kẻ ác có lối chơi ...
Đây là phiên bản gốc đã thêm tính năng auto click ,cách sử dùng bạn hãy ấn giữ ph ...
Không khí rước dâu ồn ào náo nhiệt, tôi vẻ mặt không vui không buồn đang ngồi ở ...
Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc. Uyển Ngọc ...
Tai nhac dung luong thap bai hat : Hoang Mang - Bui Anh Tuan Đóng góp: Nguyễn Việt Dũng Những ...