Vũ Hoàng ngó mông ra cửa. Thực sự Uyển Ngọc cũng đẹp đấy chứ, nét đẹp ngây thơ trong sáng. Điều làm anh cay cú là chính cái trò gậy đập lưng ông, cuộc bắt cóc vô tình lại cho Vinh và Uyển Ngọcgần nhau yêu nhau. Anh bị loại hẳn ra ngoài "cuộc chiến". Lòng đau đớn và căm tức.
- Nhất định anh đòi lại cái lẽ ra phải là của anh. Em phải bỏ hắn, nghe chưa Ngọc. Em phải là của anh ...
Anh Hoàng! Anh Hoàng ...
Mạnh gọi khẽ:
- Nó về tới đó. Hành động đi!
Vũ Hoàng gật đầu:
- Được! Mày biến đi!
Vũ Hoàng leo vội vào bên trong, rồi mở cửa rào bướcra, đúng lúc Vinh dừng xe lại, Hoàng làm như giật nãy người, đầu cúi gằm và tay kéo nón kết sâu xuống, bước đi nhanh.
Vinh bước xuống xe, anh cau mày nhìn theo dáng Vũ Hoàng. Anh ta vừa từ trong nhà anh đi ra, vậy là Uyển Ngọc vừa tiếp anh ta. Anh ta còn lý do nàođể gặp Uyển Ngọc khi cô đã là vợ của anh rồi?
Vinh tức giận mở mạnh cổng rào rộng ra, lái xe vào.Uyển Ngọc đâu không thấy ra đón anh? Hay là côđang vội phi tang dấu tích của tên luật sư lưu manh?
Đồ khốn kiếp! Vinh muốn quát lên vì giận, đường đường là một luật sư, song anh ta lại cư xử như một tên trộm, tới lui với một phụ nữ đã có chồng.
Vinh lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà, Uyển Ngọc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế xa-lông ở phòng khách. Vinh đứng nhìn nhìn Uyển Ngọc, cô vừa tiếp Vũ Hoàng hay là anh ta vào mà cô chẳng hay vậy?
Như linh cảm có người nhìn mình, Uyển Ngọc mở choàng mắt ra:
- Anh Vinh! Anh mới về hả?
- Sao em ngủ không vào phòng mà ngủ lại nằm ở đây?
- Em đợi anh, với lại cửa rào khóa lo gì?
- Em không nghĩ là có người leo vào à?
- Ai lại thế xưa nay ở đây yên tịnh mà. À! Thu Cúcsao rồi hả anh?
Vinh nhìn Uyển Ngọc đăm đăm. Cô không có vẻ gì đóng kịch cả, mà là vẻ mặt của người mới vừa ngủ dậy. Không có lý nào cô còn có mối liên hệ nào với Vũ Hoàng. Vinh ngồi xuống ghế, những câu hỏi vẫn lảng vảng trong đầu anh.
Uyển Ngọc ngồi dậy:
- Anh uống nước không, em đi lấy cho anh?
- Ờ cũng được. Ngọc này ... chúng mình dời tuần trăng mật tháng sau đi được không. Mẹ của Thu Cúc năn nỉ nên anh thấy khó xử quá.
Uyển Ngọc hồn nhiên gật đầu:
- Được mà? Đi Đà Lạt hay ở đây thì chúng mình vẫn bên nhau.
- Em cho anh lo cho Thu Cúc à?
- Em đã là vợ anh, em nghĩ anh sẽ lo cho chị ấy với tình bạn. Hơn nữa, em nghĩ học mấy ngày nay rồi.
Nói xong, Uyển Ngọc đi vào trong, Vinh nhìn theo. Anh thích Uyển Ngọc ngăn lại, anh muốn cô nói cô lo anh sẽ xiêu lòng vì thương hại Thu Cúc. Nhưng sao cô chẳng tỏ thái độ gì cả. Hay là cô còn lưu luyến Vũ Hoàng. Những ý nghĩ ấy làm Vinh không vui chút nào. Mới tối qua anh đang ở trong thiên đường hạnh phúc, sao bây giờ thiên đường này không cho anh cảm giác hạnh phúc nữa.
Uống ly nước, Vinh kêu mệt kéo Uyển Ngọc vào phòng:
- Sáng giờ em làm gì hả Ngọc?
- Em xem lại bài học và sau đó ngồi đợi anh.
Không làm gì cả? Nếu như có ai đến nhà mình, em phải tiếp họ?
Uyển Ngọc phì cười:
- Làm gì có.
- Vậy mà lúc mới về anh ... cứ tưởng nhà mình có khách.
Vinh cố quên hình bóng.Vũ Hoàng, ôm Uyển Ngòc vào lòng.
- Ngủ đi em! Em đừng đi đâu cả nhé, anh thích được ngủ ôm em như thế này.
Uyển Ngọc mỉm cười rúc vào lòng Vinh, những buồn phiền vì đợi mong anh tan biến đi nhường lại cảm giác ấm áp hạn phúc.
Ngắm lại mình lần nữa, Vũ Hoàng mới ôm bó hoa hồng to, nhấn chuông cửa nhà Uyển Ngọc. Anh sẽ mở đầu "chiến địch" tấn công chinh phục cô như ngày nào anh đã chinh phục cô vậy.
Cánh cửa khua động và kéo ra. Vừa mở cánh cửa ra, Uyển Ngọc giật mình vì bó hoa hồng to, màu đỏ tươi thắm trước mặt cô, cùng với Vũ Hoàng cười thật tươi:
- Chúc em một buổi sáng tốt lành.
Uyển Ngọc nhăn mặt:
- Anh chờ em buổi sáng để tặng hoa hồng cho em sao?
- Đó là lòng thành của anh. Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho em, em nhận nhé.
Uyển Ngọc lắc đầu:
- Em nhận hoacủa anh với tình cảm một người em gái thôi.
- Thì sao cũng được. Em chuẩn bị đến trường à? Vậy anh mời em ăn sáng nhé.
- Cũng được. À, anh thông báo với làng cô nhi Hòa Bình giùm em chưa?
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 30 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
- Chưa anh nghĩ đâu cần vội dữ vậy. Em nên thay đổi quyết định. Em có một mình, số tiền đó cần cho em. Em còn phải lập gia đình, em hãy còn quá trẻ, tương lai còn phía trước.
- Ừ, có lẽ em sẽ suy nghĩ lại.
Vũ Hoàng mừng rỡ:
- Như vậy mới là quyết, định thông minh.
- Chúng ta đi ăn sáng đi.
Uyển Ngọc bước theo Vũ Hoàng. Hôm nay cô không giữ vẻ xa cách với anh nữa. Vũ Hoàng mừng thầm. Bé ngốc ạ, em đâu phải cứng cõi gì mà không cần có một người đàn ông bên em, bảo vệ em và cho em sự yêu thương.
Nhưng xe chưa kịp chuyển bánh, hai ba người rồi bốn năm người ào ra vây kín xe Vũ Hoàng. Vũ Hoàng nhăn nhó:
- Gì đây các bạn?
- Luật sư Vũ Hoàng! Có phải anh và nhà nữ tỉ phú Uyển Ngọc sẽ kết hôn?
Cô Uyển Ngọc, nghe nói để tìm tình yêu chân thật cô sẽ hiến hết số tiền thừa kế năm triệu USD cho làng cô nhi Hòa Bình?
Trước những câu hỏi tới tấp, Uyển Ngọc cười duyên dáng:
- Vâng, tôi tặng hết năm triệu USD đó cho làng cô nhi Hòa Bình.
- Cô đúng là mạnh thường quân. Xin cho chúng tôi được chụp ảnh cô.
- Vâng.
Vũ Hoàng nghiến răng thầm nguyền rủa. Vậy mà lúc nãy Uyển Ngọc nói với anh, cô sẽ suy nghĩ lại. Hiến hết năm triệu USD, cô ta còn cái gì để anh đeo đuổi hay quỵ lụy để cô chịu làm vợ anh?
Uyển Ngọc tươi như hoa, cô ôm bó hồng to của Vũ Hoàng đứng cho cánh nhà báo chụp ảnh cô. Phải mười lăm phút sau, đám ký giả mới chịu tan ra. Vũ Hoàng hết còn hứng thú để mời Uyển Ngọc đi ăn. Tuy nhiên anh ta còn cố vớt vát:
- Sao lúc nãy em bảo sẽ suy nghĩ lại?
- Em đã quyết định thì không muốn thay đổi. Em đã báo với văn phòng luật sư của anh rồi mà.
- Em đã báo?
- Vâng. Chậm lắm là ngày mai số tiền đó không còn là của em.
- Em điên rồi! Không ai cho một số tiền kếch xù như thế.
- Thôi, em đói rồi, muốn đi ăn, không đưa em đi à?
- Anh vừa ... nhớ có một cái hẹn, hay em đi ăn một mình đi nhé.
Nói như vậy xong, Vũ Hoàng hằn học quay xe lái, nổ máy phóng đi ngay, anh không cần giữ lịch sự với một kẻ điên và ngu ngốc nữa.
Uyển Ngọc mỉm cười nhìn theo, lòng cô nhẹ nhàng, cô không còn là nhà nữ tỉ phú trẻ nữa, mà cô sẽ là cô sống một cuộc đời bình thường, không ai nghĩ chuyện bắt cóc cô hay giết cô.
Đặt bó hoa hồng xuống bên vệ đường, Uyển Ngọc bước đi. Nắng đang lên, màu nắng nhẹ nhàng trongtrẻo, phía trước dường như có Vinh đứng đợi. Tất cảchỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm không dễ dàng quên.
Uyển Ngọc chạy bộ lúp xúp. Từ nay cô không phải sợ bị bắt cóc đòi tiền chuộc mà cô là con người bình thường. Một ngày mới đang lên, vầng hồng ló dạng phía trước, tiết trời dịu nhẹ.
Sau lưng Uyển Ngọc là con MiMi, nó chạy theo Uyển Ngọc, cái vòng lục lạc đeo cổ rủng lẻng tiếng leng keng nhỏ thành một âm thanh vui tai. Chợt nó hực sủa rồi quay ngược đầu lại không sủa nữa mà vẫy đuôi mừng rỡ.
- Gâu gâu ...
Uyển Ngọc ngạc nhiên dừng lại, cô lên tiếng gọi con MiMi:
- MiMi! MiMi làm gì vậy hả.
Đằng kia, con MiMi chồm cả hai chân của nó lên người Vinh, nó lè lưỡi liếm lên mặt Vinh. Còn Vinh thì sung sướng ôm lấy nó mắng yêu.
- Gượm đã nào MiMi, mừng gì dữ vậy?
Uyển Ngọc ngây người ra nhìn. Không ngờ con MiMi của có mừng Vinh đến như vậy Vinh ôm nó lên tay, tiến đến trước mặt Uyển Ngọc:
- Chào em! Em cũng đì tập thể dục buổi sáng à.
- Anh trả con MiMi lại đây!
Uyển Ngọc ôm lại con MiMi, cô mắng nó:
Siêu phẩm đồ họa game nhập vai hành hiệp giang hồ, tiêu diệt kẻ ác có lối chơi ...
Đây là phiên bản gốc đã thêm tính năng auto click ,cách sử dùng bạn hãy ấn giữ ph ...
Không khí rước dâu ồn ào náo nhiệt, tôi vẻ mặt không vui không buồn đang ngồi ở ...
Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc. Uyển Ngọc ...
Tai nhac dung luong thap bai hat : Hoang Mang - Bui Anh Tuan Đóng góp: Nguyễn Việt Dũng Những ...