- Nếu giúp được anh rửa danh nhơ, em sẽ giúp.
- Ờ.
Vinh nâng cằm Thu Cúc lên, anh nhìn sâu vào mắt cô:
- Chúng mình làm lại từ đầu ... hẹn hò và yêu nhau nhé.
Cảm xúc đến rung, Thu Cúc lắp bắp:
- Vâng ... vâng ...
Mắt cô khép lại chờ đón nu hôn song chỉ có nụ hôn ấm trên trán, bàn tay anh siết nhẹ trên vai cô cũngđủ cho Thu Cúc ngất ngây. Vinh đã trở về với cô.
Gâu gâu ... -Con MiMi vẫy đuôi mừng rỡ. Tiếng sủanhỏ của con MiMi cho UyểnNgọc biết Vinh đang ở sau lưng cô. Tim Uyển Ngọc đập mạnh, cô lúng túng không biết nên tiếp tục chạy hay gọi con MiMi.
- Chạy đi nào MiMi!
Vinh giậm khẽ chân chạy cho con MiMi chạy theo anh, vượt lên song song với Uyển Ngọc. Trời chưa sáng lắm, ánh sáng đầu ngày mờ mờ, nhưng cũng đủ cho cả hai nhận ra nhau. Vẫn chạy, Vinh khe khẽ:
- Anh có chuyện muốn nói với em. Em còn nhớ mặt những người bắt cóc chúng ta không?
- Nhớ! Nếu gặp, em nhận ra ngay.
- Vậy em có biết tại sao chúng bắt cóc chúng ta?
- Đòi tiền chuộc, em biết.
- Đích nhắm đòi tiền chuộc là em chứ không phải anh. Cũng như cho đến khi xảy ra chuyện, anh mới biết mình cưới cô vợ tỉ phú.
Vinh cười chua chát:
- Và còn mang nhơ danh giết vợ để được thừa hưởng tài sản.
Uyển Ngọc ấp úng:
- Em không muốn nghĩ anh là người xấu.
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 34 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
- Không muốn thì em cũng đã nghĩ và ly hôn. Có điều tại sao em lại hiến hết số tiền ngoại để lại cho em?
- Em ghét sự giàu có, vì tiền mà một lần anh Vũ Hoàng định chiếm đoạt em, vì tiền mà em bị bắt cóc, vì tiền mà em suýt chết ở biển, cho nên em muốn từ bỏ nó. Bây giờ em chẳng còn gì, ngoài căn nhà ngoại để lại cho em, sau này em sẽ nuôi bản thân em bằng đôi tay và khối óc của mình.
- Đúng! Nếu như bây giờ người nào đến với em là anh ta thành thật yêu em.
- Em cũng mong như vậy, nhưng có lẽ còn lâu lắm em mới nghĩ đến chuyện tình cảm. Anh gặp em là để nói chuyện này sao?
- Vũ Hoàng rất thích em.
Uyển Ngọc cười buồn:
- Vậy à!
- Anh ta còn ý định kết hôn với em không? Em nên ưng một người như anh ta, anh ta là một luật sư, có thu nhập ổn định, sẽ là chỗ dựa tốt cho em.
- Cám ơn lời khuyên của anh.
- Anh cũng sẽ cưới vợ.
Có tiếng chân chạy lịch bịch đến. Vinh mỉm cười:
- Cô ấy đấy. Thôi chào em.
Vinh bảo khẽ với con MiMi:
- Tạm biệt nhé MiMi.
Vinh chạy ngược lại với Thu Cúc:
- Sao hôm nay em ra muộn vậy? Anh đợi em nãy giờ.
Thu Cúc liếc Uyển Ngọc, mặt cô tươi lên vì Vinh nóiđợi cô trước mặt Uyển Ngọc. Cô nũng nịu:
- Em ngủ quên.
- Ngày mai, sáng sớm anh sẽ đến nhà hú gọi em, chịu không?
- Chịu.
Thu. Cúc cố ý cười giòn giã, cùng Vinh chạy ngược qua mặt Uyển Ngọc, Uyển Ngọc cắn mạnh môi nhìn theo. Lòng cô không còn bình tĩnh mà đau dớn nhìn theo cả hai. Chính cô đề nghị ly hôn, vậy mà bây giờ nhìn anh vui vẻ với Thu Cúc, tim cô lại đau đớn xót xa. Nghẹn ngào, Uyển Ngọc cúi xuống bế con MiMi:
- Mình về nhà nghe MiMi. Ngày mai cứ ngủ đến bảy giờ đừng nhìn những gì làm đau lòng mình nữa. Anh ấy là người xấu hay người tốt? Cho đến bây giờ chị vẫn tin anh Vinh là người tốt. Em có ý như chị không MiMi?
Con chó nhỏ kêu gâu gâu đáp lời Uyển Ngọc chân nó cào nhẹ lên tay Ngọc, như trả lời. Uyển Ngọc áp má vào mớ lông trắng mịn, nước mắt của cô rưng rưng và trào ra. Anh ấy khuyên chị ưng Vũ Hoàng đó MiMi. Chị đâu có yêu anh Hoàng, mà anh ấy cũng quay lưng lại với chị rồi. Chị không tiếc. Chị đang khóc mày biết không, chị giận anh Vinh.
Uyển Ngọc vừa đi vừa tâm sự với con MiMi như người bạn thân thiết. Cô tự bảo mình ngày mai không đi tập thể dục nữa. Trở về nhà, Uyển Ngọc thay quần áo nhảy xuống hồ bơi, cô cứ ngâm mình dưới dòng nước cho đến khi lạnh run, hai hàm răng đánh vào nhau ...
Sáng nay, Vinh ra sớm cố ý đợi Uyển Ngọc. Trời sáng bảnh vậy mà không thấy bóng dáng cô đâu hết.
Uyển Ngọc bệnh? Vinh thầm lo lắng. Anh vẫn yêucô tha thiết, Vinh hiểu điều đó. Trái tim của anh chỉ duy nhất có mình cô.
Vinh đứng ngập ngừng trước cánh cổng sắt. Anh có thể mở cửa bước vào, nhưng điều này anh lại thấy ngài ngại sao ấy. Anh và cô đã ly hôn, trở thành người xa lạ mất rồi. Có nên vào?
Cuối cùng Vinh kiên nhẫn đứng đợi. Ngọc ạ! Khi yêu nhau, một ngày không trông thấy nhau dài như ba thu vậy, huống chi đã ba ngày rồi, anh không nhìn thấy em.
Và rồi Uyển Ngọc cũng mở cổng dắt xe. Cô khựng lại khi thấy Vinh, chút reo vui trong lòng:
- Anh tìm em có chuyện à!
Vinh gật đầu:
- Ừ, ba hôm nay không thấy em đi tập thể dục buổisáng, anh sợ em có chuyện gì.
- Em bận ôn thi.
- Nhưng hình như trông em khộng đươc khỏe?
Vinh nhíu mày nhìn Uyển Ngọc hắt hơi mấy cái, cô vội mở cặp xách lấy khăn:
- Xin lỗi anh.
Vinh ái ngại:
- Em bị cảm mà đã đi bác sĩ hay uống thuốc gì chưa?
- Sáng nay em đã uống thuốc. Thôi, em đi đây.
Uyển Ngọc lại hắt hơi và ho khúc khắc. Vinh giữ đầu xe của cô bảo:
- Em vào nhà mặc thêm áo khoác đi, không nên ăn mặc phong phanh. Trời tháng này có bấc non rồi. Cảm đấy.
Không nói gì cả, Uyển Ngọc quay xe vào, Vinh đi theo cô. Anh xúc động nhìn lại mọi thứ, nơi này từng chứng kiến những ngày hạnh phúc của anh vả cô, dù ngắn ngủi nhưng chắc chắn suốt đời anh không bao giờ quên.
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 35 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
Vinh cứ đứng lặng với bao cảm xúc và hồi tưởng ...
Xoảng ... Có vật gì rơi ngã bên trong, Vinh giật mình vội chạy vào, Uyển Ngọc đang ngồi bệt xuống chỗ cửa phòng, bình hoa trên bàn dường như bị cô quệt ngã đổ văng tung tóe trên nền gạch. Mắt Uyển Ngọc nhấm lại, mặt cô tái xanh. Vinh hốt hoảng:
- Ngọc! Em sao vậy?
- Em ... chóng ... mặt ...
Vinh vội bế cô đi ra phòng khách đặt nằm lên ghế dài, anh vội vàng đi tìm chai dầu gió. Bước qua cửa phòng ngủ, Vinh đứng lại vì căn phòng vẫn y nguyên chăn nệm. Bức ảnh cưới vẫn treo trên tường, cô cười e ấp nép vào vai anh. Vinh xúc động đến lặng người.
- Anh Vinh ... tìm ... thấy ... dầu không?
Tiếng của Uyển Ngọc vang lên yếu ớt ngoài phòngkhách, Vinh giật mình ờ một tiếng. Anh nhìn thấy ngay chai đầu gió trên đầu giường, vội cầm lấy đi ra.
Đổ dầu vào lòng bàn tay xong, Vinh xoa lên thái dương cho Uyển Ngọc xoa cả hai tay và hai chân lạnh ngắt. Anh xoa mãi cho đến khi ấm hai bàn chân lên.
- Em thầy đỡ chóng mặt chưa?
- Dạ, đỡ rồi.
- Tay chân em lạnh, nhưng mặt em lại đỏ. Hay là anh đưa em đi bác sĩ nghen?
- Em nằm một chút sẽ đỡ, không sao đâu. Có lẽ tại em tắm lâu, tối lại ngồi bên ngoài đến khuya.
- Ở có một mình, em phải biết tự lo cho mình chứ. Em uống thuốc gì rồi?
- Panadol.
- Như thế này không hết đâu, để anh đưa em đi bác sĩ. Em mặc thêm áo ấm vào, anh đưa đi.
- Anh vào phòng lấy áo giùm em được không?
- Đựợc!
Vinh vào phòng mở tủ lấy áo. Trong lòng anh là cái cám giác chưa bao giờ anh rời xa nơi này từ nhiều tháng qua, vẫn thân thiết. Anh lắc mạnh đầu đóng tủ lại, tay cầm cái áo khoác đi ra, đưa cho Uyển Ngọc.
Mặt cô mỗi lúc như đỏ nhiều hơn, thế mà cô vẫn kêu lạnh. Vinh phải dìu cô ra xe:
- Em ráng chịu một lúc.
Xe đến phòng mạch thì Uyển Ngọc gần như mê đi.Vị bác sĩ khám xong, Vinh lo âu:
- Cô ấy bị sao vậy bác sĩ?
- Cảm nặng, uống thuốc và nghỉ ngơi. Có một phương pháp cắt cảm thông dụng, anh nên cạo gió cho cô ấy.
- Dạ.
Đưa Uyển Ngọc về nhà, Vinh pha ly sữa nóng ép Uyển Ngọc uống với thuốc. Cô mở mắt ra nhìn anh,rồi đôi dòng nước mắt tuôn ra.
- Em nhớ bà ngoại quá.
Cô yếu đuối gục đầu vào vai anh. Anh vỗ nhẹ lên lưng cô. Biết nói gì đây?
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
- Hồi đó, ngoại hay mắng khi em tắm lâu. Mỗi lần tắm lâu là em bị bệnh, cả đêm ngoại phải lo cho em. Bà cạo gió cảm cho em rát đau, nhưng sau đó em lại hết bệnh.
Siêu phẩm đồ họa game nhập vai hành hiệp giang hồ, tiêu diệt kẻ ác có lối chơi ...
Đây là phiên bản gốc đã thêm tính năng auto click ,cách sử dùng bạn hãy ấn giữ ph ...
Không khí rước dâu ồn ào náo nhiệt, tôi vẻ mặt không vui không buồn đang ngồi ở ...
Từ ngày mai, nhà chúng ta có thêm một thành viên nữa. Đó là Uyển Ngọc. Uyển Ngọc ...
Tai nhac dung luong thap bai hat : Hoang Mang - Bui Anh Tuan Đóng góp: Nguyễn Việt Dũng Những ...