Teya Salat
Cô Dâu Tỷ Phú,doc truyen Cô Dâu Tỷ Phú , full Cô Dâu Tỷ Phú

Cô Dâu Tỷ Phú

Xuống Cuối Trang


Vinh cười mếu:
- Chứ không phải anh và em xưa nay rất ghét nhau.
- Hồi đó ghét, còn bây giờ em thương anh.
Nước mắt Uyển Ngọc ròng ròng, Vinh cảmđộng lả trong vông tay cô.
- ...
Vinh nằm mê man vì những vết thương, Uyển Ngọc đì lần lại cữa, cô kêu khẽ, tay đập vào cửa:
- Làm ơn cho miếng nước.
Bên ngoài, toán bắt cốc đang bày tiệc nhậu. Một tên vểnh tai nghe ngống:
- Con bé đó gọi mày cho nó miếng nước đó,Trư Bát Giới. Mày thích nó lắm mà, mở cửa cho nó uống rượu với mày.
- Thôi đi, mày muốn anh Hai làm thịt tao hay sao. Hư chuyện ảnh, lúc chưa lấy được tiền, ảnh giết tao như ngóe luôn.
Tiếng cười khùng khục vang lại:
- Coi vậy mà cũng nhát hé.
Uyển Ngọc đập tiếp cửa:
- Cho miếng nước! Anh tôi bị sốt rồi sốt cao lắm, mấy người không lo cho ảnh, ảnh có bề gì, mấy người đừng hòng có hai trăm ngàn đô.
Quả nhiên lời cảnh cáo của Uyển Ngọc có hiệu lực, một tên mở cửa ném lon bia vào:
- Không có nước, cho nó uống đỡ bia đi.
Lần này cửa mở hé chứ không đóng kín lại,Uyển Ngọc hé cửa nhìn ra ngoài.
Bọn chúng ba thằng đang nhậu. Cô len người ra trả lại lon bia cho chúng:
- Em muốn uống nước kìa.
- Nhiều chuyện quá.
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 14 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
Một tên nạt đùa:
- Lại đằng kia lấy chai nước khoáng đó uống đi!
Uyển Ngọc cúi gằm đầu đi, mắt cô lóe sáng khi nhìn thấy cây song cửa. Cô liền chụp lấy xông vào ba tên đang uống rượu đánh, giáng xuống mấy đòn trí mạng.
- Ơ ... con bé này có võ, bọn mày ơi!
Uyển Ngọc nghiến răng. Bây giờ chúng mày mới biết tao có võ hả? Cô quơ cây đánh tiếp, nhằm ngay chân chúng mà đánh. Ba tên có rượu nên chịu thua một cô gái như Uyển Ngọc, nằm ngay đơ. Chỉ chờ có như vậy, Uyển Ngọc chạy trở vào cô run rẩy mở trối cho Vinh:
- Anh Vinh, chúng ta mau trốn đi!
Vinh giật bắn người choàng tỉnh. Chưa kịphiểu chuyện gì, anh gượng dậy chạy theo Uyển Ngọc. Xâu chìa khóa cửa cài tòn tennơi cửa sắt, Uyển Ngọc mở cửa lôi Vinh chạy.
- Mau lên anh Vinh!
Được một quãng, cơn sốt hành hạ, Vinh chạy chậm lại:
- Anh đau và, mệt quá, Uyển Ngọc giục:
- Anh phải cố chạy! Bị bọn chúng bắt lại, chúng sẽ đánh chết chúng ta.
Vinh cố chạy, đầu anh hoa lên cuối cùng hai chân khuỵu xuống.
- Tìm nó mau lên!
Tên bắt cóc hét to, bọn chúng đang bổ nhau đi tìm cả hai. Không biết làm sao, Uyển Ngọc lôi bừa Vinh xuống cái cống gần đó. Cả hai gần như nín thở trong lòng cống chật chội bẩn thỉu. Bọn chúng đi qua, văng tục **** thề và đánh nhau, rồi kéo nhau đi xa. Uyển Ngọc thở phào:
- Anh Vinh ...
Người Vinh nóng quá, mặt đỏ lơ Uyển Ngọc cố lôi Vinh lên miệng cống.
Hai người ướt lóp ngóp đầy bùn đen bám trên áo quần. Uyển Ngọc không sợ, điều quan trọng cô đưa Vinh chạy thoát khỏi nơi này. Anh đang sốt cao, làm sao đây?
Khom người, Uyển Ngọc cõng Vinh, cô chạy lúp xúp và cứ cắm đầu mà rảo bước. Ra đến con lộ lớn, có nhiều xe tải chạy, đuối sức quá Uyển Ngọc cố đặt Vinh xuống, cô nằm luôn trên cỏ lả người đi ...
Lúc này Vinh mới tỉnh tỉnh lại một chút, anh cố ngồi dậy, lay Uyểm Ngọc.
- Ngọc à! Em sao vậy.
- Em mệt mà đói nữa. Mỗi lần bụng em đói, đau lắm!
Vinh nhìn quanh. Cả anh và Uyển Ngọc cùng hết sức rồi. Cô đã cõng anh đi, đúng là một sức mạnh phi thường, không phải côgái nào cũng làm được. Một mình quật ngã... ba tên say rượu nữa, anh là đàn ông lại chẳng nên cái tích sự gì hết ...
Vinh cố đứng lên vẫy một chiếc xe chạy qua:
- Cứu ... cứu ...
Những chiếc xe chạy vùn vụt qua, nhưng rồi cũng có một chiếc dừng lại.
Vinh chỉ kịp kêu:
- Cứu ... cứu ...
Anh ngã lăn xuống, đè lên người Uyển Ngọc ...
Uyển Ngọc tỉnh dậy, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình về đến nhà. Mọi người đang bao quanh cô, tiếng reo khẽ của Thanh Hương:
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Uyển Ngọc mở mắt ra ngơ ngác nhìn quanh. Ông Thành vui mừng:
- Ngọc! Cháu tỉnh rồi,hả? May quá!
- Đây là đâu vậy?
- Bệnh viện. Chính Vinh tỉnh lại báo tin, nên cậu mợ mới biết vào đây.
- Anh Vinh, ảnh có sao không cậu?
- Cơn sốt lui rồi.
Uyển Ngọc khép mắt lại. Những gì xảy rađối với cô thật kinh khủng, cô đã chiến thắng bọn bắt cốc thoát chạy.
Tiếng lộc cộc của xe lăn, Vinh qua đến, trông anh khá tưói tỉnh:
- Em tỉnh rồi hả Ngọc? Em ngất đi lâu quá làm mọi người sợ. Em mê đúng một ngày đó.
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 15 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
Uyển Ngọc kêu lên:
- Lâu như vậy sao? Anh cũng khỏe rồi hả anh Vinh?
- Ừ, anh đỡ nhiều rồi. Không nhờ em, dũng cảm chắc là chúng ta còn trong tay bọn bắt cóc. Bây giờ thì an toàn rồi.
Vinh cầm tay Uyển Ngọc siết nhẹ, anh vừa cảm động vừa cảm phục cô.
Trông cô ốm yếu như vậy, thế mà cô đã cõng anh đào thoát.
- Ngọc à! Cám ơn em. Em mệt cứ nghỉ đi.
- Không, em rất vui và cứ ngỡ như mình đang mơ vậy.
Báo chí đến phỏng vấn và chụp ảnh. Uyển Ngọc xấu hố:
- Em mà dũng cảm gì.
Nhưng ngày hôm sau hàng chữ chạy tít trên trang đầu các báo:
cô bé dũng sĩ.
Thoát một cái Uyển Ngọc nổi danh như cồn. Vũ Hoàng đến thăm với bó hoa tươi, anh ta không còn dám xem thường sự ngờ nghệch của cô nữa:
- Em đúng là dũng cảm lắm Uyển Ngọc. Không giống như hôm nào em đi lạc, anh gặp em.
- Cho nên anh xem thường em?
- Anh thú nhận là có như thế, nhưng một phần anh xúc động trước nét đẹp của em. Em đúng là cô gái anh cần tìm.
Uyển Ngọc đỏ mặt:
- Anh nói quá thôi! Em may mắn nhà ở gần lò luyện võ, những ngón đánh của em là học lóm.
- Em học lóm mà còn như vậy- Em mà học chính quy chắc chết đàn ông.
Hay là em đi dự thi hoa hậu thể thao đi Ngọc.
- Thôi đi, em xấu hổ lắm.
Bây giờ Uyển Ngọc không thấy cô đơn nữa, nhưng người cô muốn luôn được nhìn thấy là Vinh. Mấy ngày bị bắt cóc nhốt chung, cô và anh thân mật biết bao.
Trở lại cuộc sống đời thường, anh có vẻ bận rộn, đúng hơn là bận rộn với bạn gái của mình. Bây giờ Thu Cúc săn sốc anh chu đáo. Lúc nào nhìn thấy anh là như luôn có Thu Cúc bên cạnh. Uyên Ngạc chợtthấy buồn buồn. Tại sao mình lại buồn nhỉ. Chính Uyển Ngọc cũng không biết tạisao.
Và như một cái bóng ảo ảnh, Vũ Hoàng đuổi theo Uyển Ngọc. Còn cô thầm lặng hướng lòng mình về kỷ niệm những ngày bị bắt cóc, anh đã ôm cô, cô cõng anh trên vai. Lúc đó Uyển Ngọc không hiểu sao mình làm nên nổi cõng một thân hình sáu mươi mấy ký trên lưng.
Tối nay, dưới nhà, anh và Thu Cúc ngồi bên nhau, và dường như Vinh cũng bắt đầu nhận ra có một sự thay đổi trong tâmhồn mình, anh không còn thích sự săn sóc quan tâm của người con gái anh từng yêu.
- Cúc à! Tối nay anh muốn nghỉ sớm, em về đi nhé!
Thu Cúc mỉm cười:
- Cũng được. Nhưng có điều em muốn hỏi anh, ba mẹ muốn chúng ta đính hôn và cưới nhau vào tháng mười hai, anh nghĩ sao?
Vinh lúng túng:
- Nhanh như vậy sao?
- Đó cũng là chuyện chúng ta từng bàn vớinhau mà.
- Nhưng anh còn muốn nghĩ ngơi.
- Khi đã đính hôn, em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh.
- Không cần như vậy đâu.
- Anh Vinh! Em thấy dường như anh đã thay đổi.
- Anh có thay đổi gì đâu?
- Sao không có! Anh không muốn em săn sóc lo lắng cho anh, thích ngồi một mình. Ngày trước anh đâu có như vậy.
- Sau mấy ngày bị bắt cóc đánh đập, anh vẫn chưa lấy tinh thần.
Thu Cúc lắc đầu:
- Em không nghĩ như thế. Em thấy ánh mắt anh sáng lên khi thấy Uyển Ngọc xuất hiện, ánh mắt anh nhìn nó khác, lắm.
Vinh không lắc đầu chối cũng không phủ nhận. Đúng là anh đã nhìn Uyển Ngọc bằng đôi mắt khác, của một kẻ đang yêu.
Không nghe Vinh trả lời, Thu Cúc hằn học:
- Em nói đúng phải không?
- Anh đang mệt, em về đi.
Thu Cúc lịm người:

Trang: « Trước 156[7]8918 Tiếp
Trang Chủ Truyện Tình Yêu Cô Dâu Tỷ Phú
Lên Đầu Trang

Truyện Tình Yêu Khác

XtScript Error: Timeout.