- Ngày xưa, chưa bao giờ anh bảo em như vậy cả.
- Cúc này! Trời cũng có lúc nắng mưa có lúc mưa, đúng không? Anh nhìn nhận dù ba ngày bị bắt cốc thôi, bên cô ấy, anh nhận rõ là ... anh đã thích cô ấy - Thích?.
Thu Cúc sững sờ rồi vụt lao vào đánhVinh:
- Anh dám nói với em như vậy?
Vinh nắm tay Thu Cúc lại, nghiêm mặt:
- Anh nói thật. Chẳng lẽ em muốn anh lừa dối em?
Thu Cúc khóc òa:
- Anh cứ lừa dối em, em chấp nhận hơn là bảo anh thích nó, một con bé nhà quê. Nó chỉ có công cứu anhchứ có gì hơn em đâu. Anh Vinh! Em nghĩ anh chỉ dao động trong nhất thời thôi chứ làm sao hết yêu em cho được Ôm chặt lấy Vinh, Thu Cúc gắn môi côvào môi anh. Vinh vùng mạnh ra, anh không còn chút cảm giác nào khi Thu Cúc hôn anh, mà một cảm giác khó chịu như đứa trẻ bị ép ăn món không còn thích ăn hơn nữa. Anh đứng lên:
- Em nghĩ nụ hôn của em làm cho những suy nghĩ của anh khác đi à? Em về đi!
Vinh bỏ đi ra ngoài. Thu Cúc ôm mặt khóc nứt nở. Không, cô không tin là Vinh hết yêu cô, đó chỉ là sự dao động nhất thời của anh mà thôi. Rồi anh sẽ lại tìm cô, cả hai lại vui vẻ như thưở nào ...
Cô bé ấy bây giờ bỗng nổi tiếng, nhưng ... nai thì vẫn nai. Vũ Hoàng vẫn hy vọng cô bé còn mê mình. Lái xe đến trường, Vũ Hoàng đoán đầu Uyển Ngọc, anh tươi cười:
- Uyển Ngọc! Hồi này em nổi tiếng quá.
Uyển Ngọc lạnh nhạt:
- Anh không nên tìm em nữa, em không muốn chị Thanh Hương buồn em.
- Này, anh chưa có vợ, anh vẫn có quyền quen em. Anh luôn nhớ giây phút em sắp thuộc về anh, anh yêu em là sự thật ngọc à.
- Vậy còn chị Thanh Hương?
- Anh với cô ấy ...
e Vinh vừa tới, cô mở cửa xe ngồi vào:
- Chạy đi anh Vinh!
- Vũ Hoàng tìm em có chuyện gì vậy?
Lúng túng, Uyển Ngọc trớ qua.
- Ảnh ... khuyên em nên đăng ký dự thi hoa hậu thểthao.
- Em có dự thi không? - Anh Hòang anh không nên gặp em.
- Nhưng anh yêu em.
Uyển Ngọc lắc đầu. Càng lúc cô càng nhận rõ Vũ Hoàng là người xấu, khác với Vinh. Cô bước tránh qua. Vũ Hoàng vội nắm cánh aty Uyển Ngọc giữ lại:
- Ngọc! Nghe anh nói đi, em đừng có hiểu lầm anh. Lên xe đi anh sẽ giải thích cho em hiểu. Sự thật là ...- Vũ Hoàng ấp úng - Anh và Thanh Hương chỉ là bạn, hãy tin anh.
Uyển Ngọc nghiêm mặt:
- Đúng là em có khờ, nhưng em cũng nhận thức anh và chị Thanh Hương có mối quan hệ với nhau thế nào. Xin anh từ nay đừng có đón em như thế này.
Thôi, anh Vinh đến đín em kìa!
Gạt Vũ Hoàng ra, Uyển Ngọc chạy nhanh về hứơng x Uyển Ngọc bật cười - Em xấu như ma mà dự thi gì.
- Không, em xin lắm chứ. Em là một bông hoa đặt biệt.
- Anh khen làm em xấu hổ.
- Anh khen thật lòng mà.
Bàn tay Vinh vô tình tìm bàn tay Uyển Ngọc như lần trước:
- Nhìn em ốm yếu mảnh mai, ai dám nói một mình em hạ ba gã đàn ông nào?
- Em cũng không hiểu sao lúc đó em lại mạnh như vậy. Hồi nhỏ, đúng ra em cũng từng quật ngã mấy đứa bạn trai, nhưng là giỡn chơi thôi.
Uyển Ngọc sung sướng nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay Vinh . Sao mỗi lần được anh nắm tay, cô thấy mình xúc động lạ. Nhưng sựcnhớ đến Thu Cúc, cô nhè nhẹ rụt tay lại, Song Vinh nắm chặt tay cô.
- Anh hỏi thật, em có thích ... Vũ Hoàng không?
- Không! Anh ấy là của chị Thanh Hương ma ... Em... thích anh, nhưng anh là của chị Thu Cúc,có đúng không?
Vinh cảm động đến lặng người, anh đưa bàn tay Uyển Ngọc lên môi hôn:
- Thu cúc và anh từng có yêu nhau thật, nhưng người anh muốn chọn làm bạn đời không phải cô ấy, người anh đang phải lòng là em.
Uyển Ngọc mở to mắt nhìn Vinh, anh gật đầu:
- Phải! Từ lúc chúng mình bị bọn người đó bắt đi, dẫu có ba ngày bên nhau thôi, nhưng em thật dũng cảm mạnh mẽ, chính điều này dã khiến anh yêu em.
Đôi mắt cứ mở to nhưng sáng long lanh một tình yêu. Vinh cảm động quá.
Anh hiểu là mình đã được yêu, anh kéo mạnh cô vào lòng, ôm cô thật chặt, mặt anh vùi vào tóc cô rồi dang ra, anh say đắm ngắm cô, gương mặt từ từ cúisát xuống đáp đôi môi nóng ấm nồng nàn lên đôi môi hồng vừa hé mở ...
Những nụ hôn dài thật lâu mới chấm dứt. Uyển Ngọc băn khoăn:
- Vậy với chị Thu Cúc, anh nói như thế nào hả anh?
- Anh sẽ nói cho cô ấy hiểu, tình cảm không phải duy nhất. Anh sẽ xin lỗi cô ấy.
- Như vậy em có giống ... một người đã cướp mất tình yêu của người khác không?
- Không đâu, vì duyên nợ đã cột anh và em vào nhau.
Uyển Ngọc cười khúc khích:
- Lúc trước ghét người ta lắm mà.
- Ông trời hay trớ trêu như vậy đó, ghét của nào trời trao của đó. Anh ghét em nên ông trời trao em cho anh.
Uyển Ngọc phụng phịu:
- Ghét anh.
Cô bé đáng yêu quá đi thôi. Vinh lại say đắm đi tìm môi cô.
Anh ấy chỉ hôn mình, bàn tay vuốt vai mình, không giống như Vũ Hoàng, anh ta dắt cô vào nhà anh và ... lần đó cô đã phơi bày thân thể mình, còn để Vũ Hoàng ngấm và hôn, bàn tay ấy như lưỡi dao trên da thịt Uyển Ngọc khiến toàn thân cô nổi gai và nhất là khi bàn tay anh lần xuống đùi cô vuốt ve ... liệu mình đã "hư" chưa? Câu hỏi này cứ ám ảnh Uyển Ngọc suốt, cô khổ sở không sao tìm lời giải đáp. Không thể hỏi ai, Uyển Ngọc đi nhà sách tìm sách "Bí mật trai gái" về xem, song cô chẳng giải đáp được thắc mắc mình muốn biết. Giá như mình còn mẹ nhỉ? Cái điều khó nói ấy sẽ dễ dàng nói ra. Uyển Ngọc thừ người ra.
- Uyển Ngọc ơi!
0 Lượt
yeugiaitri.mobi - 17 - Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- 0.00023607176581681
Tiếng của Vinh, Uyển Ngọc giấu vội cuốn " Bí mật trai gái" xuống gối bước nhanh lại mở cửa. Vinh mỉm cười:
- Em làm gì vậy?
- Em ... đang đọc sách.
- Sách gì vậy, anh xem với được không?
Mặt Uyển Ngọc đỏ lên, cô lúng túng:
- Em xem báo, báo tạp chí Hoa học trò, anh xem không?
Uyển Ngọc nhào vào chộp một cuốn báo đưa ra choVinh:
- Anh xem báo này không?
Vinh cười lắc đầu:
- Báo này để con nít xem. Nè, em sắp mười chín, đâu còn nhỏ mà xem báo này.
Uyển Ngọc phụng phịu:
- Nhưng em thích. Anh tìm em có chuyện gì vậy?
- Có chuyện rất thú vị.
Khép cửa lại, Vinh đến ngồi cạnh Uyển Ngọc.
- Em biết chuyện thú vị là chuyện gì không?
- Thì anh nói em mới biết được chớ.
- Ba anh nói như thế này, hồi nhỏ bà ngoại em rất thích anh, có bảo sau này khi em lớn, gả em cho anh.Đó là lý do ba anh đã mang em về đây.
- Vậy rồi sao?
Uyển Ngọc nghệch mặt ra hỏi. Vinh bẹo má cô:
- Ba chưa biết tụi mình yêu nhau cho nên bảo anh, ba không ép anh hay là ép em, mỗi đứa đều có quyền quyết định. Em là con dâu cũng tốt. Bằng không, ba xem em như Thanh Hương vậy. Sau này em thương ai thì gả em cho người đó.
Vậy em có muốn lấy anh không?
Mặt Uyển Ngọc nghệch ra hơn nữa:
- Là sao?
Vinh phì cười:
- Sao có lúc em "tốc kê" không chịu nổi vậy! Là em sẽ là vợ của anh. Chịu không?
- Hổng biết!
- Kỳ cục hôn, sao hổng biết cho được! Cô bé, sang nặm tụi mình cưới nhau nghen.
- Hổng biết.
Uyển Ngọc bưng mặt xấu hổ. Thương quá, Vinh ôm cô vào lòng, nồng nàn:
- Sao càng ngày anh càng thấy yêu em đến như vậy không biết.
Những nụ hôn nồng lên gương mặt_đang đỏ bừng của Uyển Ngọc, cô kêu khẽ:
- Coi chừng có ai thấy! Anh hôn em làm em muốn ngộp thở nè.
- Tại anh quá yêu em.
Vinh mỉm cười buông Uyển Ngọc ra. Vô tình mắt anh chạm vào cuốn sách giấu dưới gối, tò mò Vinh lôi ra. Uyển Ngọc sợ quýnh lên.
- Anh đừng có xem!
Nhưng không còn kịp nữa, Vinh giở cái gối ra, không phải một cuốn mà là đến mấy cuốn. Vinh nhíu mày:
- Sách này ở đâu em có?
Mặt Uyển Ngọc đỏ nhừ:
- Em mua.
- Tại sao lại đi xem những quyển sách nhảm nhí này vậy?
- Tại ... tại ... tại ...
Uyển Ngọc không thể nói ra nguyên nhân, cô ấp úng:
- Sách này ... hổng nên xem sao?
- Đúng ra cũng chẳng nhảm nhí gì. Trước ngưỡng của hôn nhân, em cũng cần biết bởi vì em không có mẹ với bà ngoại chẳng dễ nói, có đúng không?